(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày thứ tư, đến giờ đưa cơm, mùi gà nướng thơm lừng từ ngoài cửa truyền tới, Cố Kiều lập tức nhảy dựng lên, khóe miệng vô thức tràn ra nướt bọt. Nhưng mà thứ truyền vào từ lỗ nhỏ trên cửa vẫn chỉ là một bát cháo loãng như cũ.
Cố Kiều dựa vào cửa, kêu lên: “Từ từ! Đừng đi! Các anh muốn nhốt tôi tới khi nào?”
Không ai trả lời, mùi gà nướng ngoài cửa càng ngày càng nồng đậm, thi thoảng còn có tiếng nhấm nuốt truyền tới. Cố Kiều nuốt một ngụm nước miếng: “Cho tôi ăn với, cho tôi ăn với.”
Ăn cháo loãng ba ngày, cô ta chịu đủ rồi.
Nhưng người ngoài cửa vẫn không để ý tới cô ta, ăn gà nướng xong lập tức ra ngoài, để lại một mảng yên tĩnh bao trùm bốn phía.
Cố Kiều cầm chén cháo lên, lửa giận đùng đùng, ném mạnh xuống đất.
Ngày thứ năm, cô ta lại ngửi thấy mùi gà nướng thơm nồng.
Hốc mắt Cố Kiều đỏ lên: “Rốt cuộc các anh muốn thế nào? Dù tôi phạm pháp thật, cũng phải do tòa án định tội. Các anh không thể nhốt tôi thế này! Nói gì đi chứ! Ngày nào cũng đưa cơm cho tôi, anh là kẻ điếc à? Hay là người câm? Có ai không, nói một câu đi chứ!”
Sống trong bóng tối tuyệt đối, không rõ ngày đêm, cô ta chỉ có thể dựa vào thời gian đưa cơm hàng ngày để tính toán thời gian, nhưng suy tính kiểu này cũng không chính xác, biết đâu có ngày bọn họ đưa cơm thêm một lần, hoặc đưa ít một lần thì sao?
Không ai nói chuyện với cô ta, cô ta đã mất đi con đường giao lưu, mất đi khả năng khống chế thời gian. Chẳng những nôn nóng, Cố Kiều còn rất khủng hoảng. Hiện giờ cô ta vô cùng muốn phá vỡ cục diện này, vô cùng muốn nói chuyện với người khác, dù một câu cũng được.
Ban đầu cô ta táo bạo, nổi giận chất vấn, sau đó đến cầu khẩn, khóc lóc kể lể. Bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào như cũ.
Ngay khi Cố Kiều đang ở bên bờ vực suy sụp, ngồi bệt ra đất, sắp từ bỏ, một giọng nói truyền tới: “Muốn ăn không?”
Mùi gà nướng thơm lừng lại lần nữa ập đến, Cố Kiều vội vàng vươn tay ra khỏi ô cửa nhỏ, định túm lấy đối phương, nhưng lại bắt hụt.
“Anh đừng đi… Đừng đi mà!”
“Chỉ cần cô nói ra hết những chuyện mình đã làm, con gà nướng này sẽ là của cô.”
Cố Kiều dừng lại: “Nói…… Nói cái gì?”
“Chuyện nhà họ Du, chuyện nhà họ Sở!” Người ngoài cửa tạm dừng nửa giây, mới nói tiếp: “Cô lợi dụng lực lượng thần bí trên người mình thế nào để phá đổ hai nhà kia?”
Câu cuối cùng khiến cả người Cố Kiều chấn động. Sao bọn họ lại biết về lực lượng thần bí trên người cô ta? Sao bọn họ lại biết nhà họ Du và nhà họ Sở bị cô ta dùng lực lượng thần bí phá đổ? Cánh môi cô ta run rẩy, tim đập thình thịch.
Hệ thống nóng nảy, phát ra tiếng nhắc nhở:
“Ký chủ, không thể nói cho bất cứ kẻ nào về sự tồn tại của hệ thống. Nếu ký chủ nói ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ký chủ sẽ bị coi là quái vật, sẽ phải thừa nhận ánh mắt khác thường của mọi người, còn có khả năng bị bắt đi làm đối tượng thí nghiệm, bị lấy m.á.u nghiên cứu.”
Cố Kiều cũng là người thông minh, tất nhiên cô ta biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nghe thấy lời này, cô ta lập tức ngậm chặt miệng.
Cô ta không thể nói ra! Tuyệt đối không thể nói! Dù thế nào cũng không được thừa nhận!
“Lực lượng… Lực lượng thần bí cái gì? Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Ngoài cửa không tiếng đáp lại. Không phản biện, càng không khuyên bảo gì thêm, chỉ có tiếng lạch cạch vang lên, cửa sắt bên ngoài đã đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa…
Cố Kiều vội vàng nhào về phía cửa lớn: “Đừng đi, anh quay lại đây! Chúng ta có thể thương lượng! Anh quay lại đây!”
Mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên có người đáp lại cô ta, tuy rằng không thể khai thật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói chuyện phiếm với đối phương một lát. Đác tiếc, ngay cả yêu cầu nho nhỏ này, đối phương cũng không thỏa mãn cô ta.
Ngày thứ sáu, người đưa cơm lại mang theo một con gà nướng, hỏi cô ta: “Muốn ăn không? Bằng lòng khai thật chưa?”
Ngoài mấy chữ này ra, không còn chữ nào khác. Cô ta không đáp lại, đối phương lập tức xoay người ra ngoài, một câu nửa chữ cũng không muốn nhiều lời. Cố Kiều thấy thế lại sắp phát điên.
Có lẽ trước đây cô ta còn ôm tâm lý may mắn, có lẽ Nguyên Ứng bận chuyện gì đó. Nhưng bây giờ cô ta không thể không thừa nhận, nhà họ Nguyên đã từ bỏ cô ta. Nguyên Ứng còn quan tâm tới cô ta hay không, cô ta không rõ lắm. Nhưng ít nhất cô ta đã hiểu được thái độ của nhà họ Nguyên. Nếu không, không thể nào lâu như vậy, vẫn không mời nổi một luật sư tới cho cô ta.
Có lẽ Nguyên Ứng và nhà họ Nguyên có chung một thái độ, có lẽ trong lòng Nguyên Ứng vẫn có cô ta, nhưng bị người nhà nhốt lại, không thể ra ngoài. Nhưng bất kỳ khả năng nào, dù là khả năng sau thì sao? Không được nhà họ Nguyên ủng hộ, Nguyên Ứng có thể làm gì?
Cố Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, xem ra bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");