Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 3: Từ Giờ Về Sau, Mẹ Con Bọn Họ Không Còn Quan Hệ Gì (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Cố, Thôn Dương Liễu.

Bốn người nhà họ Lâm tóc tai tán loạn, quần áo nhăn nhúm, chật vật bất kham. Lâm Thục Tuệ chưa bao giờ nghĩ tới, mình mới rời khỏi căn nhà này ba ngày đã bị bắt quay về, hơn nữa còn quay về bằng cách này. Cô ta vừa thẹn vừa bực, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Mẹ Lâm tức giận vỗ mạnh xuống bàn: “Nhà họ Cố các cậu đừng khinh người quá đáng! Bây giờ là xã hội mới rồi, Cố Nam Vọng đã chết, nhà các cậu còn muốn con gái tôi thủ tiết cho cậu ta sao?”

Lưu Ái Hoa tính tình nóng nảy không nghe nổi nữa: “Bà đúng là ác nhân cáo trạng trước mà! Ai bắt cô ta thủ tiết? Cô ta muốn đi không ai ngăn cản, nhưng có con dâu nhà ai chồng vừa mới chết chưa được một tháng đã chạy hay không? Chạy còn chưa tính, vậy mà còn cuỗm hết tất cả tiền bạc trong nhà đi cùng.”

Mẹ Lâm tự biết có đánh chết cũng không thể thừa nhận chuyện trộm tiền: “Đừng cứt đái gì cũng hất lên đầu chúng tôi như thế, bà nói chúng tôi trộm tiền? Chứng cứ đâu? Người ta đều nói vùng khỉ ho cò gáy toàn điêu dân, bây giờ xem như tôi được tận mắt trông thấy rồi. Không bằng không cớ, chỉ dựa vào mồm mép tưởng úp được cho chúng tôi cái mũ kẻ trộm sao? Tôi nói cho bà biết, dù thôn Dương Liễu của bà nhiều người thật, nhưng nhà họ Lâm chúng tôi cũng không phải ăn chay đâu.”

Hai anh em nhà họ Lâm cũng kêu gào theo: “Đúng! Đừng tưởng rằng chúng tôi sợ các cậu! Trên đời này còn có pháp luật, hôm nay các cậu kéo chúng tôi về từ ga tàu hỏa, nhìn xem, quần áo chúng tôi đều rách rồi, tay cũng xanh tím. Làm vậy là bắt cóc, là cố ý gây thương tích. Ở đây có bao nhiêu người tôi nhớ kỹ rồi, có một tính một, đều vào đồn cảnh sát.”

“Hù dọa ai chứ!” Lưu Ái Hoa trợn mắt khinh bỉ, căn bản không để ý tới lời bọn họ nói.

Người trong thôn Dương Liễu đều vô cùng căm phẫn, chưa nói tới ông trưởng thôn đã mất rất được lòng người khác, đổi lại là hộ gia đình khác không được người trong thôn ưa thích gặp phải chuyện như vậy, hương thân quê nhà cũng đứng ra giúp bọn họ. Mâu thuẫn giữa các gia đình trong thôn là một chuyện, bị người ngoài bắt nạt lại là chuyện khác.

“Đúng thế! Muốn dọa chúng tôi sao? Ai sợ! Muốn chứng cứ đúng không? Lấy tiền trên người mấy mẹ con nhà bà ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.”

“Đúng, lấy tiền ra!”

“Không lấy ra, chúng tôi sẽ lục soát!”

Cả đám người đều như hung thần ác sát, khiến mẹ Lâm và Lâm Thục Tuệ sợ hãi ôm lấy nhau theo bản năng, đều dựa sát vào người anh cả, anh hai nhà họ Lâm.

“Các cậu nghĩ mình là công an chắc? Còn muốn soát người?” Mẹ Lâm vẫn ngoan cố: “Dù trên người tôi có tiền thật thì thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Lâm chúng tôi không có tiền sao? Các cậu dựa vào đâu cho rằng tiền trên người tôi là của nhà họ Cố? Có bản lĩnh các cậu gọi Cố Nam Sóc vào đây, hỏi số tiền này xem nó có phải là tiền của cậu ta hay không?”

Lý do này chắc hẳn bà ta đã nghĩ ra từ trước rồi, chỉ cần chơi xấu, cắn chết không buông, sao tiền có thể tự mình lên tiếng, vậy không phải thành tinh sao?

Cố Nam Sóc giận quá hóa cười: “Dì Lâm, đúng là cháu không thể khiến tiền tự mở miệng nói chuyện được, nhưng cháu có cách khác để chứng minh. Không biết dì Lâm có biết trên mỗi tờ tiền đều có một số seri riêng biệt hay không? Mỗi tờ là một số duy nhất, không lặp lại, không khéo cha cháu lại có thói quen nhỏ, đó là thích ghi chép số seri trên mỗi tờ tiền tiết kiệm của ông ấy.”

Lâm Thục Tuệ kinh hãi: “Không thể nào? Sao tôi không biết thói quen này của cha chồng?”

“Thói quen này của cha tôi chỉ có anh Cả và tôi biết, ngay cả em gái ông ấy cũng không nói, huống chi là một đứa con dâu như chị!” Cố Nam Sóc móc ra một tờ giấy từ trong túi áo, bên trên viết rậm rạp rất nhiều chuỗi số.

Hai tay Lâm Thục Tuệ nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở rối loạn vài nhịp, mẹ Lâm định vươn tay cướp lấy tờ giấy, lại bị Cố Nam Sóc nhẹ nhàng tránh thoát.

Cố Nam Sóc nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiêng đầu nói với người đàn ông bên cạnh: “Phiền anh Nhị Hổ lên đồn công an trên thị trấn một chuyến, mời đồng chí công an tới đây. Em muốn báo án! Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, đúng là không thể soát người. Nhưng công an có quyền này, đợi bọn họ đến so sánh số seri của mỗi tờ tiền trên người nhà họ Lâm và số seri ghi trên tờ giấy này, chân tướng thế nào, tất nhiên sẽ rõ ràng. Có điều…”

Cố Nam Sóc cười tủm tỉm nhìn người nhà họ Lâm: “Đến lúc đó, kết cục sẽ không tốt lắm đâu. Trộm tiền bạc của người khác, số tiền quá lớn sẽ bị bắt ngồi tù. Nhà dì…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.