(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Phó cục trưởng không tò mò vì sao tôi với em họ lại sai người đi theo dõi Cố Kiều, người theo dõi còn là vệ sĩ bảo vệ bác tôi sao?”
Phó cục trưởng choáng váng. Sao ông ta không tò mò, quá tò mò ấy chứ, nhưng không phải không dám hỏi sao? Bởi vì thân phận của Nguyễn Chính Huân không đơn giản, nếu chuyện này liên quan tới viện nghiên cứu thì sao? Nếu là như vậy, không biết còn tốt hơn.
“Phó cục trưởng, ngài chờ chút, anh họ tôi lập tức dẫn người tới.”
Vừa dứt lời, Nguyễn Thành Trạch đã bước vào, sau lưng anh ta còn có một người đàn ông đã lớn tuổi.
“Lão Trần?” Phó cục trưởng cực kỳ kinh ngạc. Người này không phải cảnh sát hình sự trong cục bọn họ mới về hưu sao? Còn là cộng sự với ông ấy năm mươi năm đó.
Lão Trần cười chào hỏi đối phương, rồi đưa một chồng tài liệu qua.
Phó cục trưởng lật từng trang, càng xem càng căng thẳng.
“Chuyện này… Chuyện này đều… Đều do cô ta?”
Mặt lão Trần cũng đầy vẻ nghiêm trọng: “Tôi tự mình điều tra, chẳng lẽ ông còn không tin tôi?”
“Tôi không có ý đó, chỉ là quá kinh ngạc thôi. Những chuyện này… Cô ta… Cô ta lấy đâu ra năng lực lớn như vậy?”
Lão trần lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng tôi dám khẳng định, dù là chuyện nhà họ Du, hay chuyện nhà họ Sở, đều có bóng dáng cô ta. Chắc chắn cô ta không đơn giản.”
Sắc mặt phó cục trưởng lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nhưng mà mấy thứ này vẫn không đủ như cũ.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Phó cục trưởng, tôi có chứng cứ xác thực.”
Chứng cứ xác thực? Phó cục trưởng kinh ngạc.
Nguyễn Thành Trạch lấy ra băng ghi hình từ trong lòng ngực: “Là cái này!”
Cố Nam Sóc giải thích: “Phó cục trưởng, dạo gần đây tôi vẫn luôn đi theo đoàn làm phim, rất tò mò cách họ quay chụp, vì thế còn cố ý mượn máy quay phim của anh họ, ngày thường chơi một chút, quay vài thứ, coi như học tập. Hôm nay, sau khi ra khỏi đoàn làm phim, tôi chụp được không ít cảnh phố xá và người qua lại, vô thức đi tới quán cà phê lúc nào không hay, sau đó cũng lười quay về đoàn làm phim cất đồ, mới nói với ông chủ một tiếng, nhờ ông ấy bảo quản giúp.”
“Bây giờ tôi cũng coi như là khách quen của quán cà phê rồi, mấy hôm trước còn học hỏi cách pha cà phê và cách kinh doanh từ chủ quán. Hai bên trò chuyện với nhau rất vui, đều coi nhau như tri kỷ. Ông chủ không nói hai lời, đã lập tức đồng ý. Khi ấy, nhân viên trong quán đều bận tiếp khách, bảo tôi tự mình cất đi. Tôi đặt nó ở ngay khu vực pha chế, vừa lúc quay được vài thứ.”
Bây giờ đã có máy quay rồi, nếu không sao có thể quay phim điện ảnh. Không chỉ có máy quay chuyên dụng cho ngành sản xuất điện ảnh, còn có cả máy quay cá nhân. Chiếc máy quay này của Nguyễn Thành Trạch không chuyên nghiệp như máy quay của đoàn làm phim, nhưng đối với Cố Nam Sóc mà nói, đã đủ dùng rồi.
Tuy rằng chiếc máy quay này rất đắt đỏ, đặc biệt là ngoại hình vô cùng cồng kềnh, đừng nói so với camera mini đời sau, ngay cả máy quay DV bình thường cũng không bằng, nhưng không đại biểu không thể ngụy trang cho nó.
Hiện giờ còn chưa có khái niệm camera theo dõi. Rất nhiều người đều không biết máy quay phim trông như thế nào, càng không ai liên tưởng tới phương diện này. Bởi vậy, Cố Nam Sóc chỉ dùng cây xanh trang trí trong quán che giấu một phen, toàn bộ nhân viên trong quán cà phê đều không biết có một chiếc máy quay phim lớn như vậy đang theo dõi mình, tất nhiên Cố Kiều cũng không chú ý rồi.
Nguyễn Thành Trạch lấy máy quay phim ra: “Sợ trong đồn công an không có máy móc liên quan, tôi mang theo cả máy quay phim tới đây. Tránh chậm trễ thời gian của mọi người.”
Cố Nam Sóc mở miệng nói: “Chờ chút, mời cậu chủ nhà họ Nguyên kia và Cố Kiều cùng nhau xem nó đi, tránh sau này nhà họ Nguyên không rõ nguyên do, lại ồn ào không thoải mái, khiến các đồng chí công an khó xử.”
Ngoài đại sảnh, Cố Kiều và Nguyên Ứng bị chặn đường, sắc mặt vô cùng khó coi. Sau khi nhìn thấy Nguyễn Thành Trạch mang theo một người đàn ông và nhiều đồ vật tới như vậy, vừa tới bọn họ đã vào văn phòng, trái tim Cố Kiều đập thình thịch liên hồi. Cô ta không nhịn được ngẫm lại kế hoạch của mình, kiểm tra xem có lỗ hổng nào không.
Nhìn qua cánh cửa khép hờ kia, cô ta có thể nhìn thấy sắc mặt đám người phó cục trưởng thay đổi không ngừng, trong lòng bắt đầu căng thẳng, hay là Cố Nam Sóc còn con át chủ bài nào mà cô ta không biết?
Đúng vào lúc ấy, cửa văn phòng mở ra hoàn toàn, một đồng chí công an bước tới mời hai người bọn họ vào trong.
Trong phòng, Nguyễn Thành Trạch đang cặm cụi nối máy quay phim với tivi, chỉ một lát sau trong tivi đã xuất hiện hình ảnh, chính là cảnh tượng khu vực pha chế trong quán cà phê.
Đầu tiên chỉ có một mình Vương Tiểu Lệ, nghiêm túc pha cà phê. Sau đó Cố Kiều bước vào, hai bên nói chuyện với nhau vài câu. Vương Tiểu Lệ trượt tay làm đổ cà phê, vào nhà vệ sinh trước. Trong khu vực pha chế chỉ còn lại một mình Cố Kiều. Máy quay chỉ quay được hình ảnh, không có âm thanh. Nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô ta giúp Vương Tiểu Lệ đổ cà phê ra cốc, trút cả thứ gì đó trong gói giấy vào bên trong, sau đó bỏ gói giấy kia vào bên trong áo khoác của Vương Tiểu Lệ.
Tất cả mọi chuyện phát sinh đều được quay lại rõ ràng rành mạch.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");