Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 29: Bán Giày (2)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có người đã động lòng, nhưng vẫn chưa vứt bỏ được do dự, chưa hạ được quyết tâm. Đúng lúc ấy, một người đàn ông vội vộng vàng vàng chạy tới, giữ chặt tay Cố Nam Sóc: “Không được bán! Không được bán sáu mươi đồng! Cậu đó, tôi chỉ mới ra ngoài có một lát, sao cậu đã lôi hàng hóa ra bán thế này rồi? Còn định bán sáu mười đồng nữa. Cậu không biết mấy đôi giày này của chúng ta, chỉ riêng tiền chi phí đã hơn xa con số ấy rồi hay không? Bán vậy thì lỗ hết à?”

Cố Nam Sóc gạt tay đối phương ra: “Đã giờ nào rồi còn không bán? Nhà tôi hết gạo bỏ vào nồi rồi đây này, ai còn quan tâm chi phí của nó là bao nhiêu, bán có lỗ hay không! Đó là chuyện của ông chủ, ông chủ đã chạy rồi, chúng ta phải suy xét cho bản thân chứ!”

Người đàn ông kia tức hộc máu: “Vậy cũng không được bán! Trong nhà máy còn nhiều anh em như vậy, hàng hóa trong tay chỉ có bây nhiêu, cậu bán theo cái giá này, bán được tiền rồi cũng không đủ chia!”

Cố Nam Sóc khịt mũi coi thường: “Vậy anh định bán bao nhiêu tiền một đôi?”

Người đàn ông kia cắn răng: “Ít nhất phải tám mươi đồng! Đều là giày da giá một hai trăm đồng một đôi đó, có thể mua được với giá tám mươi đồng coi như nhặt được của hời rồi.”

Lời này vừa nói ra, đám đông lại xôn xao.

“Ai, các cậu không thể làm như vậy, đã nói là sau mươi rồi, sao bây giờ lại biến thành tám mươi thế?”

“Tôi bảo này, hai cậu buôn bán như vậy là không được đâu, con người phải biết giữ chữ tín, nào có chuyện đã nói giá rồi còn thay đổi. Tám mươi đồng, chúng tôi không mua!”

Cố Nam Sóc trừng mắt lườm người đàn ông kia một cái: “Tự anh nghe xem, anh muốn bán tám mươi, có thể bán được không? Bây giờ còn quan tâm đủ chia hay không đủ chia làm gì, được chia bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Chẳng lẽ anh muốn số hàng này nát hết trong tay chúng ta, một phân tiền chúng ta cũng không kiếm lại được?”

Nói xong hắn đẩy người đàn ông kia ra: “Được rồi, nếu anh không muốn giúp đỡ thì đứng qua một bên đi, nào nào nào, các anh các chị, sáu mươi thì sáu mươi! Ai mua nào!”

“Được! Lấy cho tôi một đôi! Năm trước anh rể tôi nhờ người mua một đôi từ Cảng Thành mang về, tận một trăm hai đó! Nhìn qua chất lượng còn không tốt bằng đôi này, giá cả còn chỉ bằng một nửa. Mau, mau lấy cho tôi môt đôi cỡ bốn ba!”

Cố Nam Sóc vui vẻ ra mặt: “Được!”

Ngay sau đó lại có người thứ hai đứng ra, cắn răng nói: “Cũng bán cho tôi một đôi, cỡ cũng như vậy. Cậu chờ một lát, tôi lập tức về nhà lấy tiền, nhớ phải giữ hàng cho tôi đấy nhé!”

Có người dẫn đầu, người động lòng càng ngày càng nhiều, không bao lâu đã bán được đôi thứ ba, đôi thứ tư.

Có người vẫn tiếc tiền, lôi kéo hai người mua đầu tiên dò hỏi: “Anh rể cô thật sự mua một đôi một trăm hai từ Cảng Thành? Giày da này thật sự tốt như vậy sao?”

“Không thấy à, em trai kia còn cắt hẳn ra cho mọi người xem đó thôi. Anh cũng đeo thử rồi, chẳng lẽ không cảm thấy thoải mái hơn so với hàng hóa bình thường vẫn hay bày bán trên đường? Không phải tôi nói quá đâu, chỉ với chất lượng này cho dù không phải là hàng Cảng Thành, cũng không phải là hàng xuất khẩu đi chăng nữa, sáu mươi đồng vẫn là rẻ. Qua thôn này không còn cửa hàng khác, hiêm khi có được cơ hội tốt như vậy, có lợi không chiếm là kẻ ngu!”

Có lợi không chiếm là kẻ ngu, câu này đã đánh trúng tâm lý của không ít người.

Thấy người mua càng ngày càng nhiều, hiệu ứng đám đông xuất hiện, những người do dự ban đầu cũng bắt đầu điên cuồng mua sắp.

Chỉ sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủn, hơn một trăm đôi giày bọn họ mang tới đã bán hết sạch, có người về nhà lấy tiền khoan thai tới muộn, hỏi: “Ơ, sao đã bán hết rồi? Chàng trai, không phải đã nói giữ lại cho tôi một đôi sao?”

Cố Nam Sóc nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Các anh các chị, thật sự không phải em không muốn giữ lại cho mọi người đâu, vì người mua quá nhiều, không giữ được.”

“Xưởng các cậu chỉ còn chút hàng này thôi à?”

“Cũng không phải thế, chỉ là hàng trong tay em chỉ có bây nhiêu thôi. Nếu các anh thật sự muốn mua, thì đợi em về hỏi mấy người anh em làm cùng trước nhé, xem trong tay ai còn hàng không, nếu còn sẽ mang qua đây cho anh chị, nếu hết rồi, em lại về xưởng kiếm thêm chút hàng mang tới đây, được không?”

“Được! Cảng Thành cách nơi này không xa, chúng tôi chờ cậu.”

“Vâng! Vậy ngày kia nhé, ngày kia chúng em lại tới đây, được chứ?”

Sau khi hứa hẹn với mọi người xong, Cố Nam Sóc và ông chủ Trần yên lặng thu dọn đồ đạc, hạ màn xuống sân khấu hoàn mỹ.

Quay lại xe, mấy lần ông chủ Trần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cậu có bản lĩnh như vậy, để cậu bán giày cho tôi, đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.”

Trên xe còn ba người khác, bọn họ liên tục gật đầu tán đồng. Ba người này không phải ai khác, một người họ Lưu chính là người vừa rồi ngăn cản không cho Cố Nam Sóc bán giá sáu mươi tệ một đôi, hai người khác là Trương Thủy Sinh và Lý Đại Dũng, chính là người đứng lẫn trong đám đông diễn vai phụ cho Cố Nam Sóc, khi Cố Nam Sóc kể chuyện xưa. Cũng chính là người đầu tiên và người thứ hai mua giày. Tục xưng: Cò mồi.

Chưa tới nửa ngày đã b án ra được hơn một trăm đôi giày, còn bán với giá sáu mươi đồng, giá cả khả quan.

Công nhân trong xưởng giày và ông chủ Trần đều rất kính nể Cố Nam Sóc, vô cùng bội phục thủ đoạn của hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.