(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chị, với thành tích của Nam Huyền, nếu có thể thi tới thủ đô là tốt nhất. Nếu như không được, chỉ cần phát huy bình thường, chắc có thể thi đỗ Bằng Thành. Đến lúc đó, con bé đi rồi, sợ là phần lớn thời gian em cũng chạy giữa Bằng Thành và thủ đô, mấy đứa trẻ…”
Cố Nam Thư trực tiếp hứa hẹn, gần như không cần suy nghĩ một chút nào: “Có chị mà!”
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Em không có ý đó. Ý em là muốn tìm cơ hội mang bọn trẻ tới thủ đô!”
“Thủ đô!” Cố Nam Thư ngồi dậy: “Vì sao?”
“Điều kiện giáo dục ở huyện Nguyên Hoa kém xa thành phố lớn, hiện giờ nền giáo dục ở Bằng Thành cũng hơn xa Nguyên Hoa chứ chưa nói tới thủ đô. Huống chi, tuy rằng cả nước thống nhất thi đại học, nhưng điểm số và danh ngạch trúng tuyển ở các nơi lại khoogn giống nhau. Người ở thủ đô, tỉ lệ thi đỗ đại học lớn hơn đôi chút.”
“Minh Hiên thật ra không đáng lo, với năng lực của thằng bé, chỉ cần không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, dù học ở đâu, thằng bé vẫn có thể thi đỗ trường học tốt. nhưng Minh Huy thì sao? Còn Minh Cảnh nữa, bây giờ Minh Cảnh còn nhỏ vẫn chưa nhìn ra được, nếu thằng bé giống Minh Hiên, tất nhiên là tốt rồi. Nhưng lỡ thằng bé giống Minh Huy thì sao?”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn khăng khăng muốn mua nhà ở thủ đô như vậy. Ngoài mục đích đầu tư chờ tăng giá ra, chính vì đám trẻ. Thật ra hộ khẩu ở đâu, cũng không ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn. Nhưng quyền nuôi nấng ba đứa trẻ thuộc về hắn, hộ khẩu chỉ có thể đi theo hắn. Như vậy, thứ nhất bọn trẻ có thể tới thủ đô học hành, không tốt hơn ở tỉnh Lâm Xuyên sao? Nếu không, vì sau sau này lại có nhiều người di dân muốn có hộ khẩu thành phố như vậy?
Cố Nam Thư nhíu mày, suy nghĩ: “Chị cũng từng nghe qua về chuyện này không ít. Năm kia, điểm thi đại học bình quân ở thủ đô cao hơn chúng ta tám mươi điểm, năm trước cũng như vậy.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Cũng chính vì Nam Huyền sắp phải thi đại học rồi, không còn kịp nữa, năm ngoái em đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là khi đó tiền của em đã đầu tư hết vào nhà xưởng…”
Hắn thở dài, nói tiếp: “Cũng không phải bây giờ chúng ta lập tức chuyển tới thủ đô, em vẫn đang do dự, không biết nên mang bọn trẻ tới Bằng Thành với em hai năm trước sau đó mới chuyển, hay là trực tiếp chuyển. Dù sao với tình hình trước mắt, em vẫn nghiêng về Bằng Thành hơn, thời gian em ở lại Bằng Thành cũng nhiều hơn chút. Nhưng dù thế nào cũng phải chuyển, khác nhau chỉ là sớm hay muộn. Đến lúc đó chỉ còn mình chị ở bên này…”
Hắn chưa nói dứt lời, trong giọng nói đã lộ ra vẻ u sầu vô hạn. Có ai là không muốn người một nhà ở bên nhau? Hắn muốn, Cố Nam Thư cũng muốn. Nếu Cố Nam Thư vẫn độc thân, tất nhên là có thể không hề vướng bận đi theo hắn, nhưng chịa ấy đã có bạn trai.
Cố Nam Thư yên lặng, cúi đầu. Nhất thời cả hai chị em đều không nói thêm lời nào.
Mùng bảy tháng bảy, cuộc thi đại học diễn ra. Cố Nam Sóc tự mình đưa Cố Nam Huyền tới trường thi, rồi tự mình đón về nhà, hôm sau cũng như vậy.
Thi đại học kết thúc, Cố Nam Huyền ném sách vở đi, kích động hoa tay múa chân nói: “Em giải phóng rồi!”
“Thi thế nào?”
“Em cảm thấy cũng được.”
“Vậy đi mua chút gà vịt thịt cá, hôm nay chúng ta ăn mừng.”
Cố Nam Huyền chớp chớp mắt: “Vẫn chưa biết thành tích mà, không tốt đâu.”
“Ăn mừng em giải phóng, liên quan gì tới thành thích?”
Cố Nam Huyền:…… Được rồi!
Nói là gà vịt thịt cá, thật ra cũng không mua đủ. Cuối cùng trên bàn có cá kho, sườn heo chua ngọt, khoai tây hầm thịt bò, đậu cô ve xào, cộng thêm một món rau dưa nữa, và canh thịt băm trứng gà.
Người một nhà đang ăn uống ngon lành thì điện thoại đổ chuông.
Cố Nam Sóc cách gần nhất, đứng dậy nghe máy: “Alo!”
“Sư phụ, là tôi, Chấn Bang đây! Đã xảy ra chuyện rồi! Hải quan chặn hàng của chúng ta lại, không cho lên thuyền.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Văn kiện thủ tục của chúng ta đều đầy đủ, vừa mới được phê duyệt chỉ tiêu vận chuyển, không phải lần trước vẫn tốt sao?”
“Đúng vậy! Tôi hỏi thăm rồi, bọn họ bắt bẻ nói chỗ này không đúng chỗ kia không đúng, rõ ràng là đang bới lông tìm vết. Tôi muốn hỏi rõ ràng, bọn họ lại đẩy qua phòng ban khác, đá tôi từ bên này qua bên kia như quả bóng cao su. Lúc ấy tôi phát hiện ra điểm không thích hợp, mới kéo người lãnh đạo hải quân lần trước chúng ta tặng quà đi ăn cơm, đối phương chỉ cho tôi một con đường, tìm được một vị lãnh đạo khác. Người kia nói với tôi, bọn họ không giải quyết được việc này, là do thủ đô bảo bọn họ làm vậy, nói chúng ta về nhà ngẫm nghĩ lại xem có phải ông chủ đắc tội với người nào hay không.”
Cố Nam Sóc nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.
Ông chủ còn không phải là hắn sao? Gần đây hắn đắc tội với ai? Không có mà! Việc này không thích hợp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");