Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 241: Bán lỗ 30%




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Ông chủ Vương, tôi đồng ý thu mua hàng hóa của ba nhà Phương Dư Lý là vì bọn họ ký hợp đồng hợp tác với tôi, giữa chúng tôi là quan hệ hợp tác, còn ông với ông chủ Tằng…”

Ông chủ Vương sốt ruột: “Không thể nói như vậy, hiện giờ nhà xưởng của ông chủ Cố có nhiều đơn đặt hàng, chất lượng đồ chơi hai nhà chúng tôi cũng không tồi, dù ông chủ Cố thu mua toàn bộ, cũng nuốt trôi được.”

“Tôi nuốt trôi được thật, nhưng vì sao tôi phải nuốt?”

Ông chủ Vương sửng sốt, càng không vui: “Ông chủ Cố nói vậy là không muốn thương lượng trong hòa bình đúng không?”

Cố Nam Sóc thản nhiên uống trà, lù lù bất động.

Ông chủ Vương và ông chủ Tằng liếc nhau một cái. Ông chủ Tằng hiểu ý, tiếp lời: “Chắc ông chủ Cố cũng hiểu rõ, cho dù bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang phát triển thật, nhưng chung quy đồ chơi vẫn chỉ là đồ chơi, trẻ con thích đồ chơi đâu cần quan tâm tới món đồ chơi đó là do nhà nào sản xuất ra. Đương nhiên, hiện giờ giá cả chúng tôi đưa ra chênh lệch không nhiều so với giá cả ông chủ Cố đưa ra, nhưng nếu chúng tôi giảm giá thì sao?”

“Chắc là mọi người vẫn còn nhớ cuộc chiến về giá năm trước nhỉ. Nếu có thể, tất nhiên chúng tôi không hy vọng đi tới bước này. Nhưng nếu ông chủ Cố khăng khăng làm theo ý mình, chúng tôi cũng phải tranh thủ cho mình một con đường sống chứ. Tôi nghĩ chắc ông chủ Cố cũng không muốn nhìn thấy thị trường lại đảo loạn đâu nhỉ? Dù ông chủ Cố có thêm món đồ chơi mới, tiếp tục đưa ra hình thức mua kèm, nhưng từ lúc thiết kế, nghiên cứu, đến lúc đưa ra thị trường cũng tốn một khoảng thời gian. Bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang lên cao, nhưng cái thứ danh tiếng này…”

Ông chủ Tằng bĩu môi: “Quần chúng đều dễ quên. Hoa đẹp rồi cũng tàn, tuổi trẻ qua rất nhanh. Sẽ có lúc làn sóng nhiệt do Nam Lân nhấc lên này chìm xuống. Bây giờ ông chủ Cố không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bỏ lỡ cơ hội rồi, sau này chưa chắc có lại đâu. Ông chủ Cố thật sự muốn dùng tương lai của nhà xưởng đấu với chúng tôi sao?”

Chiêu này chính là liều mạng đả thương kẻ địch một ngàn, bản thân tự tổn hại tám trăm.

Cố Nam Sóc không sợ bọn họ uy hiếp, hắn buông chén trà trong tay xuống: “Chắc là ông chủ Tằng không quan tâm lắm tới tình hình chính sách của quốc gia nhỉ?”

“Cái gì?” Ông chủ Tằng sửng sốt, chuyện này thì có liên quan gì tới tình hình chính sách quốc gia?

“Đừng nói là ông giảm giá bán, cho dù ông muốn cho không cũng không được, bây giờ không được, sau này càng không được.”

Cố Nam Sóc mở túi đựng tài liệu, lấy ra một phần văn kiện tiêu đề đỏ chót đưa qua: “Tháng trước quốc gia vừa thông qua luật độc quyền. Cho dù là phát minh khoa học, hay là bản thiết kế đồ chơi trang phục, hoặc chỉ là một ý tưởng của bản thân, đều có thể xin đăng ký độc quyền. Sau khi được phê duyệt, ngoài người thiết kế và những người được nhà thiết kế cho phép ra, bất kỳ cá nhân đơn vị nào khác đều không có quyền sử dụng.”

Nói xong hắn lại lấy ra thêm một phần văn kiện.

“Không khéo là, sau khi luật độc quyền được thông qua, tôi đã lập tức đăng ký xin độc quyền đồ chơi do mình thiết kế, hôm qua vừa nhận được công văn phê duyệt.”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Nói cách khác, sau này nếu ai dám phỏng chế lại đồ chơi do tôi thiết kế, cứ chờ bị kiện đi!”

Ông chủ Vương vội vàng cướp lấy văn kiện trên bàn, xem kỹ từng chữ. Sau khi xem xong, vẻ mặt không thể tin nổi.

Mặt ông chủ Tằng cũng xám như tro. Nếu đúng sự thật, chẳng phải rất nhiều món đồ chơi trước đây bọn họ sản xuất, đều sẽ nát trong tay bọn họ sao? Chỉ riêng tiền tài liệu thôi đã tốn của ông ta hơn hai vạn đồng rồi đó!

Ông chủ Tằng lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Cố Nam Sóc sửa sang lại quần áo, đứng dậy rời ra về.

Ông chủ Vương như người bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đuổi theo: “Ông chủ Cố, đừng đi vội! Chúng ta nói chuyện đã. Tôi không so với mấy người ông chủ Lý, tôi bán lại cho cậu giá thấp hơn giá cậu thu mua của bọn họ một mao có được không? Hai mao nhé? Ba mao? Bốn mao thì sao? Ông chủ Cố, cậu đừng như vậy! Có gì cùng nhau thương lượng! Ông chủ Cố, thế này nhé, tôi bán cho cậu theo giá vốn, không kiếm lời một phân nào, được rồi chứ?”

Cố Nam Sóc không hề d.a.o động.

Ông chủ Vương khẽ cắn môi, dậm chân nói: “Giảm 30%! Tôi dựa theo giá vốn, bán lỗ cho cậu 30%!”

Cố Nam Sóc dừng chân, quay đầu mỉm cười: “Thành giao!”

Ông chủ Vương:… Chưa bao giờ nghĩ tới!

Nhưng mà cho dù không cam tâm, cho dù oán hận, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Ông chủ Phương, ông chủ Dư và Lý Thủ Nghĩa trông thấy cảnh này, đều âm thầm lau mồ hôi trên trán. May mà trước đó bọn họ nhanh chân ký được hợp đồng, được Cố Nam Sóc cho phép. Nghĩ tới điều này, ánh mắt ba người nhìn về phía ông chủ Vương và ông chủ Tằng vô thức có thêm vài phần thương hại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.