(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cửa hàng thứ hai vừa khai trương khách đã đông như mây, kim ngạch buôn bán của Nam Lân liên tục tăng gấp nhiều lần, chưa tới một tháng lợi nhuận đã bằng lợi nhuận của nửa năm ngoái.
Có người vui có người sầu. Nam Lân vui mừng, có người lại không vui.
Trong phòng ăn riêng.
Ông chủ Vương, ông chủ Tằng, ông chủ Dư, ông chủ Phương và Lý Thủ Nghĩa tụ tập bên nhau, mặt ủ mày chau.
Trước kia người khác hỏi mua đồ chơi, chỉ hỏi “Có xe đồ chơi không? Có s.ú.n.g giả không? Cho tôi một cái.”
Bây giờ người ta hỏi mua đồ chơi, đều hỏi: “Có xe đồ chơi của Nam Lân không? Cái này không phải của Nam Lân à? Vậy thôi, tôi chỉ muốn mua đồ của Nam Lân thôi.”
Mọi người nói xem có tức hay không? Không phải đều là đồ chơi như nhau sao? Chất lượng đồ chơi nhà xưởng bọn họ sản xuất ra không hề kém Nam Lân mà. Có cần như vậy không? Nam Lân bán cháy hàng, đa số khách hàng thà chờ đợi lần sau có hàng rồi mua, cũng không mua đồ chơi nhà bọn họ.
Tuy rằng hai ông chủ Vương Tằng buồn bực, nhưng vẫn có chút vui sướng khi người ta gặp họa. Bọn họ khác với ba người kia. Ba người kia trong đó có Lý Thủ Nghĩa là người bỏ ra một vạn đồng tiền phí thiết kế và phí cố vấn cho Nam Lân.
Ban đầu khi không hợp tác được với Nam Lân, bọn họ còn tiếc nuối. Bởi vì không thể đồng thời đưa ra món đồ chơi mới cùng với Nam Lân, đợi đồ chơi của Nam Lân đưa ra thị trường rồi, bọn họ mới mua về nghiên cứu, như vậy đã chậm chân hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian chậm chân hơn đó, thị trường đã bị Nam Lân và ba nhà kia chiếm lĩnh gần như hoàn toàn rồi, cho dù bọn họ làm ra được, cũng chỉ có thể uống chút canh và chia chút thịt vụn.
Nhưng bây giờ, xem ra bọn họ lại nhờ họa được phúc.
Hiện tại trong Bằng Thành này, ngoài Nam Lân ra, có đồ chơi nhà ai là dễ bán? Mặc dù bọn họ cũng không bán được hàng, nhưng ít nhất bọn họ không phải bỏ ra một vạn đồng uổng phí, có phải không?
Nhìn sắc mặt ông chủ Phương và ông chủ Dư, trong lòng ông chủ Vương sinh ra khoái cảm. Cho các người nhanh tay cướp đoạt danh ngạch hợp tác này! Đáng đời!
“Ông chủ Phương, nghe nói tháng này đồ chơi xưởng ông còn chưa bán ra nổi một phần mười à?”
“Ông chủ Dư, chắc xưởng ông cũng vậy nhỉ?
“Ông chủ Lý, còn ông thì sao?”
Lý Thủ Nghĩa cúi đầu: “Cũng tạm được.”
Ông chủ Vương:…
Ông ta bĩu môi: “Ông chủ Lý, bây giờ mọi người đều biết tình hình thị trường đồ chơi thế nào rồi, ông đừng ngượng ngùng.”
Lý Thủ Nghĩa không giải thích. Lời ông ta vừa nói không phải nói dối. So với trước kia, đúng là buôn bán ảm đạm hơn không ít. Nhưng so với ông chủ Dư và ông chủ Phương mà nói, tình hình tiêu thụ của ông ta coi như không tệ rồi.”
Chuyện này phỉa quy công cho ông ta trước đây có ánh mắt. Ban đầu khi chế tác món đồ chơi, Cố Nam Sóc từng kiến nghị bọn họ cũng thêm vào quyển sách nhỏ phổ cập kiến thức khoa học giống Nam Lân. Nhưng ông chủ Dư và ông chủ Phương ngại phiền toái, in ấn còn mất một khoản, nghĩ rằng đồ chơi đều bán cho trẻ con, ai kiên nhẫn đọc mấy thứ đó. Bởi vậy căn bản không để ý tới lời Cố Nam Sóc. Còn ông ta lại cho rằng, Cố Nam Sóc làm vậy chắc chắn có dụng ý của hắn, nên đã làm theo.
Bây giờ quyển sách nhỏ của Nam Lân được truyền thông tán dương, thậm chí còn được chính phủ ủng hộ, còn có tiết mục trên truyền hình lấy ra làm mẫu phổ cập tri thức, còn được các vị chuyên gia công nhận, Nam Lân nổi tiếng chỉ sau một đêm, địa vị lập tức tăng lên.
Tuy rằng đồ chơi ông ta sản xuất không phải của Nam Lân, nhưng vì cũng có quyển sách nhỏ, nên mặc dù doanh thu giảm xuống, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được, không đến mức quá khó coi, cũng coi như may mắn trong bất hạnh.
Ông chủ Vương nhìn mọi người một lượt, mở miệng nói: “Các vị, không thể tiếp tục như vậy. Nam Lân muốn lần nữa đẩy chúng ta vào đường c.h.ế.t mà. Tôi thấy, ông chủ Cố quá trẻ tuổi, mới kiêu ngạo sắc bén không cho người ta đường lui như vậy, làm gì có ai làm ăn buôn bán như cậu ta. Uổng công trước đây chúng ta còn tin lời cậu ta, cậu ta còn nói cái gì… Có tiền cùng nhau kiếm, hừ!”
“Lão Dư này, mỗi nhà các vị đều cho cậu ta một vạn đồng rồi nhỉ? Cậu ta làm vậy không phải lừa tiền sao? Bây giờ cậu ta ra chiêu này, cho dù các ông nắm được quyền sử dụng bản thiết kế, có thể đưa món đồ chơi mới ra thị trường cùng lúc với Nam Lân, thì có ích lợi gì?”
Lý Thủ Nghĩa nhíu mày: “Chắc là ông chủ Cố cũng không nghĩ tới quyển sách nhỏ sẽ tạo nên làn sóng dư luận, được đài truyền hình và báo chí đưa tin như vậy.”
Ông chủ Vương không vui, trừng mắt nhìn Lý Thủ Nghĩa một cái: “Ông chủ Lý, ông làm sao thế? Đến lúc này rồi ông còn nói đỡ lời cho cậu ta? Cho dù trước đây ông chủ Cố không nghĩ tới, bây giờ thì sao? Mọi chuyện đến nước này rồi, cậu ta phải nghĩ cách cứu vãn chứ? Một vạn đồng đó, dù không trả lại toàn bộ, trả lại một nửa cũng được có phải không? Nhưng cậu ta đã trả lại chưa? Ai, ông chủ Lý, nhìn thái độ này của ông, không phải đã nhận được lợi lộc gì từ chỗ cậu ta chứ? Ông nói xem, có phải ông chủ Cố chỉ trả lại tiền cho mình ông hay không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");