(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh Long sửng sốt một lúc lâu, mới do dự nói: “Chúng tôi buôn bán thành thật, tôi phải nói rõ với cậu, mấy căn nhà đó đều tương đối rách nát.”
“Tôi biết, trước đó anh đã nói rồi.”
“Tôi đã nói rồi, nhưng khả năng cậu chưa hiểu rõ cái định nghĩa rách nát mà tôi nói.”
“Phòng sập rồi à? Hay là lung lay sắp đổ?”
Anh Long nghẹn lời, lắc đầu nói: “Không đến mức như vậy, nhưng mà khó tránh khỏi mưa dột gió lùa, hơn nữa còn gần bở biển, độ ẩm tương đối cao.”
“Không sao. Tôi mua nó không phải dùng để ở.”
“Cậu định phá đi xây xưởng à? Vậy càng không thích hợp. Đầu tiên không nói tới vấn đề vị trí không thích hợp. Chỉ nói riêng số nhà đó thôi, tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng không phải liền thành một khối. Có vài nhà cách nhau một nhà khác, hoặc một bãi đất trống. Vẫn còn người sống tại nơi đó, đâu thể đuổi bọn họ đi?”
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Tôi cũng không xây xưởng. Mua để đó.”
“Mua để đó?”
“Ừ! Xem như một loại đầu tư đi. Anh thấy không, mấy năm trước Bằng Thành thế nào, bây giờ Bằng Thành thế nào? Trước kia đất đai nhà cửa ở khu vực thành nam này có đáng giá không? Bây giờ thì sao?”
Anh Long cười ha ha: “Nếu cậu có ý định này, vậy thì cậu tính sai rồi. Cậu xem tình hình Bằng Thành chúng ta hiện tại đi, dù có xây dựng thêm vài lần, khai phá mở rộng thành phố vài lần cũng không khai phá tới nơi này! Ít nhất trong vòng mười năm là không có khả năng.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Điểu này không quan trọng. Mười năm không được, tôi có thể chờ hai mươi năm, ba mươi năm.”
Sau này bên đó chính là khu vực tấc đất tấc vàng.
“Anh ra giá đi!”
“Cậu thật sự muốn mua?”
“Ừ!”
“Được rồi! Diện tích số phòng ốc đó lớn nhỏ không đồng nhất, trước kia tôi đã từng thương lượng với chủ nhà rồi, giá cả ở chỗ này. Tổng cộng có tất cả tám căn, nhân lên bằng này tiền, cậu nhìn xem.”
Cố Nam Sóc nhận lấy tờ giấy, nhìn con số bên trên thiếu chút nữa hắn đã hít thở không thông.
Tám gian phòng, ba nghìn mốt, bình quân chưa tới bốn trăm một gian. Đúng là còn rẻ hơn cả giá cải trắng mà!
Đột nhiên hắn có chút chột dạ, cảm thấy mình chiếm lợi của người ta.
Thấy hắn nhíu mày, anh Long hỏi: “Nếu cậu cảm thấy giá cả này có vấn đề, chúng ta có thể……”
“Mỗi gian thêm một trăm đi!”
Anh Long:???
“Gì cơ? Cậu nói gì?”
“Tôi nói, tôi sẽ trợ cấp thêm cho chủ nhà mỗi gian một trăm đồng. Tổng giá trị ba ngàn chín. Tôi mua hết.”
Anh Long:…
Ba ngày sau, toàn bộ thủ tục xử lý xong, nhà đất sang tên, ngoài tiền môi giới đã thương lượng trước, Cố Nam Sóc còn cho anh Long một bao lì xì hai trăm đồng.
Đợi hắn đi khỏi, đàn em của anh Long thổn thức không thôi: “Anh Long, anh nói xem có phải đầu óc gã nhà giàu này có vấn đề không? Số phòng ở kia, ba ngàn mốt còn đắt, vậy mà cậu ta còn chủ động thêm vào một trăm một gian. Em chỉ mới thấy người đòi giảm giá, chứ chưa từng thấy ai chủ động tăng giá như vậy. Cậu ta là ông chủ lớn thật à? Người như vậy, cũng làm ông chủ lớn được sao?”
Anh Long liếc mắt nhìn theo Cố Nam Sóc, cũng cảm thấy kỳ quái. Anh ta đã chuẩn bị tốt nghe đối phương ép giá rồi, đã dự tính nên tranh luận với đối phương thế nào để tranh thủ được cái giá tốt nhất. Kết quả… Quá bất ngờ.
Nhưng mà, nhìn bao lì xì trong tay, anh Long tỏ vẻ mình rất vừa lòng. Đối phương thông minh hay ngu xuẩn thì có liên quan gì với anh ta, cứ có tiền là được.
Số tiền này đều là tài sản riêng của Cố Nam Sóc, là mua bán cá nhân, không liên quan gì với Nam Lân.
Ngoài nhà ở ra, Cố Nam Sóc còn mua ba gian cửa hàng liền nhau, nằm ở khu thương nghiệp phía nam thành phố, nhưng không nằm trong khu thương nghiệp. Khu vực này là khu người giàu, dân cư đông đúc, người qua đường không ít. Ba cửa hàng này thuộc quyền sở hữu của công ty.
Sau khi mua xong, hắn tìm đội công trình trước đây xây thêm nhà xưởng cho Nam Lân, phá thông ba gian cửa hàng.
Đã từng hợp tác với nhau một lần, Cố Nam Sóc chỉ cần giao bản thiết kế cho người phụ trách, đối phương lập tức hiểu được ý của hắn, cũng đồng ý ngay.
Trong thời gian thi công, Cố Nam Sóc bắt đầu bận rộn chuyển nhà.
Hàng xóm láng giềng đều vây quanh xem náo nhiệt.
“Ông chủ Cố định dọn đi à? Cả ông chủ Lương cũng dọn đi sao? Ui, vậy đồ đạc hai người cũng dọn đi hết à, có mấy thứ không dễ vận chuyển lắm nhỉ? Ai, cài bàn này cũng mang đi à?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hai người Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang, bà lão hỏi chuyện có chút kkhoong vui, hùng hùng hổ hổ tránh sang bên cạnh.
Mấy nhà xung quanh đều hiểu nhau tận gốc rễ, có ai không biết bà ta muốn nhặt của hời, chỉ ngóng trông người ta nói không cần để mang về nhà mình thôi…
Có người cười bà ta: “Đâu phải bà không biết, khi hai ông chủ này thuê nhà vào ở, ghét bỏ đồ đạc trong phòng quá cũ, đã tự mình bỏ tiền ra gần như đổi mới toàn bộ đồ đạc trong nhà. Đều là đồ mới, chưa dùng được nửa năm, sao có thể không cần.”
“Không phải bọn họ đều là ông chủ lớn sao? Có rất nhiều tiền còn để ý như vậy, đúng là đồ keo kiệt!” Bà lão bĩu môi, lẩm bẩm vào phòng.
Chỉ một lát sau, trong nhà đã vang lên tiếng mắng chửi: “Mày làm gì thế hả? Trong nhà chỉ có mấy người, mày nấu nhiều gạo như vậy làm gì? Hạo Tử không có nhà, ăn cái gì mà nấu. Ăn tạm là được rồi. Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn? Chỉ một đứa con gái, còn muốn lãng phí lương thực trong nhà à? Đồ đàn bà phá của này, còn không mau bớt gạo lại...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");