(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba mươi tết.
Cố Minh Huy và hai đứa em trai mặt đầy vui mừng, một người phụ trách dọn ghế, một người phụ trách lau bàn, một người phụ trách bày biện trái cây.
Cố Nam Sóc ra khỏi phòng, nhìn thấy ba cậu nhóc đang ngồi trước tivi theo thứ tự, trước mặt đặt một đống đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tivi chờ xem Xuân Vãn.
“Chưa lớn đã biết hưởng thụ quá nhỉ.”
Cố Minh Huy dịch mông, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Đã để lại chỗ cho chú Ba và các cô rồi, mau tới đây. Còn năm phút nữa thôi là bắt đầu rồi!”
Đợi hắn ngồi xuống, Cố Minh Cảnh đưa qua một nắm bắp rang: “Chú Ba ăn!”
Cố Nam Sóc xoa đầu cậu bé: “Cảm ơn!”
Cố Minh Cảnh thở dài: “Đáng tiếc chị Giai Giai không về ăn tết, bắp rang này không ngon bằng chị ấy làm.”
Cố Nam Sóc:……
Nhìn bắp rang trong tay, sắc mặt phức tạp. Hắn còn tưởng rằng Cố Minh Cảnh thích người chú này, mới chia sẻ đồ ăn vặt thích nhất cho mình, hóa ra là không hài lòng với mùi vị của nó.
Khóe miệng hắn co giật.
Cố Minh Hiên ở bên cạnh gật đầu, vô cùng tán đồng lời Cố Minh Cảnh: “Hạt dưa cũng không ngon bằng chị Giai Giai làm. Chị Giai Giai biết làm rất nhiều hương vị, có vị trà xanh, có vị caramel. Ngay cả đậu phộng, cũng không ngon bằng.”
Cố Minh Huy nuốt nước miếng: “Em nói tới đậu phộng, làm anh lại nhớ tới món đậu phộng kho của chị Giai Giai rồi.”
Cố Nam Huyền cũng thở dài theo.
Cố Nam Sóc:……
Cố Minh Cảnh bĩu môi, nhìn về phía Cố Nam Sóc, ánh mắt vô cùng oán niệm: “Đều tại chú Ba!”
Cố Nam Sóc:???
Chuyện này thì liên quan gì tới hắn?
“Nếu chú Ba cố gắng chút, cưới chị Giai Giai về nhà thì tốt rồi. Chị Giai Giai làm thím Ba cháu, ngày nào cháu cũng có món ngon để ăn.”
Cố Nam Sóc đang bưng ly nước, may mà vẫn chưa uống, nếu không chắc chắn sẽ phun nước ra ngoài.
“Thằng nhóc thối, cháu mới mấy tuổi đã biết chuyện lấy vợ rồi!”
“Đương nhiên là cháu biết rồi!” Cố Minh Cảnh không phục, ưỡn thẳng ngực: “Cưới về, chính là làm vợ của mình, chính là người nhà chúng ta. Bà Lưu nói, chú và chị Giai Giai là hai sinh viên duy nhất trong thôn này, xứng đôi với nhau nhất. Đáng tiếc chị Giai Giai chỉ nghĩ tới học hành, chú chỉ nghĩ tới làm ăn buôn bán, đều già đầu rồi, còn không chịu tìm đối tường. Sầu c.h.ế.t người ta rồi!”
Bà Lưu chính là Lưu Ái Hoa.
Không ngờ bà ấy còn cất giấu tâm tư như vậy, chẳng trách hôm nay còn kéo tay hắn hỏi đông hỏi tây, ba câu lại có một câu nói về Tống Giai ở thủ đô thế nào.
Vừa rồi giọng điệu của Cố Minh Cảnh, thật sự mang theo ý vị của Lưu Ái Hoa, học được ra dáng ra hình. Chẳng trách đời trước có thể trở thành diễn viên, đáng tiếc không được bao lâu, khi sự nghiệp đang rực rỡ, cũng là lúc biết được tin tức về hai anh trai mình. Vì báo thù cho anh trai, đối đầu trực diện với Cố Kiều, kết cục bị đưa vào ngục giam, thân bại danh liệt.
Quyển sách kia không nhắc tới cuộc sống của Cố Minh Cảnh sau khi vào tù, nhưng qua hình ảnh ngày đó hạt châu cho hắn xem, Cố Nam Sóc biết được, cuối cùng Cố Minh Cảnh c.h.ế.t trong tù, c.h.ế.t vì đánh nhau.
Đột nhiên Cố Nam Sóc cảm thấy đau lòng, một tay ôm Cố Minh Cảnh vào lòng, cằm dùng sức cọ vào đầu cậu bé: “Nói nhiều như vậy làm gì, còn xem xuân vãn nữa không? Không xem chú tắt tivi nhé.”
“Đừng tắt, đừng tắt! Cháu muốn xem.”
Sợ Cố Nam Sóc làm thật, cậu bé bắt đầu luống cuống.
Cố Nam Sóc bật cười.
Đêm ba mươi, cả nhà cứ như vậy vượt qua trong tiếng cười đùa ầm ĩ. Mùng một, dạo quanh thôn chúc tết một vòng rồi về nhà nghỉ ngơi. Năm trước còn phải chuẩn bị đón Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư về nhà mẹ đẻ. Năm nay Cố Nam Thư đã ở nhà rồi. Nhà bọn họ không có họ ngoại, họ nội thì không thân thiết. So vưới nhà người khác, ngược lại có chút quạnh quẽ.
Vì thế cả nhà thương lượng với nhau, mùng ba đã trở về huyện thành.
Cố Nam Sóc dọn cả tivi đi, lại mua thêm dây anten lắp trên huyện. Lúc hắn làm xong bò từ trên nóc nhà xuống, thì đụng phải Diệp Anh và Diệp Hùng mang quà tới chúc tết.
Nói tới ba người đồ đệ hắn nhận, Lương Chấn Bang có quan hệ tốt nhất, Diệp Anh với Diệp Hùng cũng không kém. Bọn họ đều rất cung kính với hắn, đều thật lòng kính trọng hắn, coi hắn là sư phụ. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Cố Nam Sóc lại hơi chột dạ.
So sánh ra thì, người sư phụ như hắn không đủ xứng chức. Ban đầu khi nhận đồ đệ, hắn chỉ muốn dùng chuyện này làm lợi thế để bàn điều kiện với Diệp Thành Đức, mới bắt đầu cũng tận tâm tận lực dạy dỗ. Nhưng từ khi mua xưởng đồ chơi ở Bằng Thành, công việc nhiều hơn, hắn không rảnh để ý tới bọn họ nữa.
Diệp Thành Đức thông cảm, thấy hắn chạy qua chạy lại hai đầu quá vất vả, còn dứt khoát đóng gói Diệp Anh Diệp Hùng gửi tới Bằng Thành. Như vậy khi rảnh rỗi, hắn cũng tiện chỉ điểm dạy dỗ hơn
Trong lòng Cố Nam Sóc hiểu rõ, với kiểu dạy dỗ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của mình, nếu không phải kiến thức hắn rộng rãi, bản lĩnh lớn, cộng thêm hai nhà Hứa Tần che chở, cho dù Diệp Thành Đức có dễ nói chuyện hơn đi nữa, cũng sẽ trở mặt với hắn.
Nhưng có qua thì có lại. Diệp Thành Đức tạo điều kiện cho hắn như vậy, tất nhiên hắn cũng báo đáp đối phương rồi. Vốn dĩ hắn chỉ nói sẽ dạy dỗ đồ đệ nửa năm thôi, bây giờ kỳ hạn đã được kéo dài, các hạng mục quy hoạch và thiết kế khác của Vinh Đạt, hắn cũng để bụng hơn. Hai bên đều có tiến có lui, tình trạng trước mắt coi như vừa lòng cả hai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");