(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỹ sư Nghiêm đẩy một bản thiết kế qua: “Tôi không nói mạnh miệng đâu, anh có thể kiểm tra hàng trước, chỉ bằng bản thiết kế này, anh cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu tiền?”
Liêu Phong vừa nhìn, hai mắt đã sáng ngời. Chẳng trách lại tự tin như vậy, dám đưa ra yêu cầu gặp mặt. bản thiết kế này đúng là hơn xa mấy món đồ chơi trước đó.
Kỹ sư Nghiêm khẽ mỉm cười: “Rất kinh ngạc đúng không? Khi tôi trộm được bản thiết kế này, tôi cũng kinh ngạc như anh vậy. Khi đó tôi biết, nó đáng giá hơn số tiền anh đưa ra nhiều.”
Liêu Phong không tiếp lời, chỉ hỏi: “Không phải ông nói có năm bản à? Mấy bản khác đâu?”
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Anh yên tâm, mấy bản thiết kế kia không thua kém bản này chút nào.”
Liêu Phong nhìn chằm chằm vào kỹ sư Nghiêm, kỹ sư Nghiêm vẫn không d.a.o động: “Không cần nhìn nữa, đồ tôi có mang theo đây. Nhưng các anh cho rằng tôi sẽ một mình mạo hiểm tới đây, không để lại chút đường lui nào sao? Nếu anh có thể làm ra được huyện sai người khác đi ăn trộm bản thiết kế, có thể thấy được anh không phải loại người chính nhân quân tử gì, nói không chừng sẽ làm gì đó với tôi, tôi lại đang ở trên địa bàn của các anh. Dù gì tôi cũng phải cẩn thận, đề phòng một chút chứ.”
Ông ta không nói rõ, khiến người khác không đoán ra được rốt cuộc đường lui của ông ta là gì, cũng sẽ càng kiêng kị hơn. Quả nhiên, sắc mặt Liêu Phong trở nên u ám, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kỹ sư Nghiêm lại nói: “Tôi thật lòng muốn làm ăn buôn bán với các anh. Nếu các anh cũng có thành ý, đương nhiên chúng ta cso thể bàn bạc thỏa thuận về giá cả, mọi người đều vui. Nếu các anh không có thành ý, vậy thôi, để tôi đi tìm nhà khác là được.”
Vừa nghe thấy ba chữ tìm nhà khác, ánh mắt Liêu Phong đã trở nên âm u như thể sắp g.i.ế.c người.
“Ra giá!”
“Dựa theo giá cả các anh nói, năm trăm đồng, nhưng mà là năm trăm một bản.”
Năm trăm một bản, năm bản thiết kế cũng chính là hai ngàn rưỡi.
Sắc mặt Liêu Phong đen đến mức đáng sợ.
Kỹ sư Nghiêm lại xua tay nói: “Anh đừng cảm thấy tôi tham lam, bản thiết kế như vậy, đồ vật chế tạo ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng anh hiểu rõ. Chút tiền tôi muốn còn chưa tới một phần mười đâu. Trộm mấy tờ giấy này ra, tôi phải gánh vác nguy hiểm lớn, một khi bị phát hiện, sẽ phải ngồi tù, cả nhà đều bị hủy hoại đó.”
“Đòi các anh hai ngàn rưỡi cũng không tính là quá đáng. Cái giá này còn là nể tình anh chủ động tới tìm tôi, bảo Lưu Đại Đệ tìm người dạy tôi cách mở khóa. Nếu không có điểm này, tôi bán mấy bản thiết kế này cho người khác, cái giá tôi đưa ra sẽ không phải chỉ thế này đâu. Chắc anh cũng hiểu rõ, đừng nói hai ngàn rưỡi, dù là năm ngàn cũng có người mua. Bán ở Bằng Thành không được, tôi còn có thể bán ở Hải Thành, Thủ đô, thậm chí Cảng Thành.”
Gã này cũng gan thật! Liêu Phong cắn răng: “Được! Hai ngàn rưỡi. Hà Quân, lấy tiền cho ông ta.”
Một túi tiền ném lên bàn, kỹ sư Nghiêm rất thức thời đưa bản thiết kế qua, sau đó mở túi tiền ra, bắt đầu đếm từng tờ.
Liêu Phong tức quá hóa cười: “Sao hả, còn sợ tôi trả thiếu à?”
“Đếm rõ ràng thì tốt hơn, xem số lượng này chắc là không thiếu, nhưng mà…” Kỹ sư Nghiêm không đếm tiếp, mà cầm lấy mấy tờ trên cùng, đọc số seri phía trên.
Hà Quân không kiên nhẫn: “Ông đọc cái này làm gì? Không phải đã mua bán xong xuôi rồi sao? Cầm được tiền rồi còn không mau cút đi!”
“Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ tới có người từng nói, số seri trên mỗi tờ tiền đều là có một không hai. Nếu xuất hiện trường hợp hai dãy số seri giống hệt nhau, chắc chắn là tiền giả…” Kỹ sư Nghiêm ngước mắt nhìn bọn họ: “Các anh sẽ không đưa tiền giả chứ?”
Nếu không phải Liêu Phong kiêng kị đường lui sau lưng ông ta, giữ chặt Hà Quân lại, Hà Quân đã đ.ấ.m cho ông ta một quả rồi!
“Ông già đáng c.h.ế.t này, muốn c.h.ế.t à?”
Kỹ sư Nghiêm buộc chặt miệng túi, ôm vào trong ngực: “Tôi tin các anh, đường đường là ông chủ Phi Đằng, sẽ không đến mức không lấy ra nổi hai ngàn rưỡi, còn phải dùng tiền giả. Cảm ơn nhé, từ giờ về sau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không liên quan với nhau. Tôi ở đây chúc ông chủ Liêu làm ăn rực rỡ, tiền đồ như gấm.”
Ra khỏi Phi Đằng, kỹ sư Nghiêm cố ý chui vào những nơi nhiều người, chui tới chui lui, vòng qua vòng lại, cuối cùng mới tìm cơ hội, chạy vào một phòng riêng trong quán ăn. Vừa vào phòng, ông ta đã ngã ngồi ra đất, há miệng thở dốc, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cố Nam Sóc cười to: “Đến mức này sao?”
Kỹ sư Nghiêm run rẩy, đưa tay vỗ ngực: “Tôi sợ muốn c.h.ế.t rồi, tôi sợ muốn c.h.ế.t rồi! May mà cậu huấn luyện trước cho tôi, dạy tôi khả năng đối phương sẽ nói thế nào, tôi nên ứng đối thế nào. Cậu đúng là lợi hại thật, mấy trường hợp giả thiết cậu đưa ra, đều đúng với thực tế.”
Chắc chắn rồi, hắn đã dựa vào tư liệu của đối phương để đưa ra giả thiết mà, cho dù không đúng toàn bộ, cũng sẽ không khác nhau quá nhiều.
“Làm xong chưa?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");