(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lưu Đại Đệ túm lấy cổ áo kỹ sư Nghiêm: “Ông dám chơi tôi!”
“Tôi không chơi cậu, tôi chỉ muốn một cái giá tốt hơn thôi. Cậu quyết định được không? Trong Bằng Thành này không phải chỉ có mình người đứng sau cậu là hứng thú với bản thiết kế đồ chơi. Tôi bán cho ai chẳng được. Nếu bán được giá cao hơn, chúng ta chia đều, chẳng phải còn tốt hơn sao? Yên tâm, tôi sẽ không để cậu thiệt thòi đâu. Cậu cũng đừng tức giận như vậy, bản thảo thiết kế không nằm trên người tôi, tôi giấu đi rồi. Bây giờ cậu đánh tôi, chẳng những không lấy được bản thảo thiết kế, còn bị công an bắt đấy, quá không có lời, đúng không?”
Đây là lời cảnh cáo Lưu Đại Đệ, nếu cậu ta dám ra tay, ông ta sẽ báo cảnh sát. Lưu Đại Đệ hít sâu một hơi: “Tôi phải về hỏi lại trước đã.”
“Được rồi! Nhưng cùng lắm là ba ngày. Cố Nam Sóc bị ốm, hai ngày tới sẽ không đến văn phòng. Chỉ cần cậu ta đến, sẽ phát hiện ra ngay bản thiết kế đã bị mất. Cho nên, phải tranh thủ thời gian.”
“Biết rồi! Đợi đấy.”
Sau khi Lưu Đại Đệ đi khỏi, kỹ sư Nghiêm không khống chế nổi hai chân run lên lẩy bẩy, tay vịn tường mới không để mình té ngã.
Cố Nam Sóc đi ra từ góc khuất, vỗ vai ông ta: “Làm không tồi.”
Kỹ sư Nghiêm nở nụ cười méo xẹo: “Liệu đối phương có đồng ý không?”
“Sẽ đồng ý! Lưu Đại Đệ sẽ nói lại lời của ông với đối phương. Cho dù ban đầu đối phương không muốn gặp ông, nhưng nghe thấy đánh giá cao của ông về mấy bản thiết kế này, cũng sẽ do dự. Đặc biệt là ông còn cố ý nói, sẽ đi tìm người mua khác, đối phương sẽ không ngồi yên được.”
“Vậy bây giờ chúng ta chờ đợi sao?”
“Ừ! Có điều trong lúc chờ đợi hồi âm, tôi sẽ dạy thêm cho ông phải làm thế nào. Đối mặt với Lưu Đại Đệ thôi ông đã như vậy rồi. Đối mặt với người mua chân chính, ông chịu đựng được sao?”
Kỹ sư Nghiêm nghẹn lời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ xây dựng tình cảnh gặp mặt trước, cho ông luyện tập.”
Kỹ sư Nghiêm:…….
********
Không cần chờ tới ngày thứ ba, ngay hôm sau, Lưu Đại Đệ đã truyền tin tới, ông chủ Liêu Phong của Phi Đằng đồng ý gặp mặt.
“Phi Đằng à!” Đối với kết quả này, Cố Nam Sóc không cảm thấy có gì bất ngờ, ngược lại cũng nằm trong dự kiến của hắn. Trong mắt hắn xoay chuyển: “Cái tên Liêu Phong này, sao nghe quen thế nhỉ?”
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn đứng bật dậy, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Tuấn Huy.
Nhận được điện thoại Trần Tuấn Huy còn rất nghi hoặc, đều ở Bằng Thành cả, hai nhà xưởng còn không xa nhau lắm, có chuyện gì gấp đến nỗi không thể chờ gặp mặt rồi nói sao?
“Anh Huy, năm trước có người thiết kế hại anh, anh từng nói người đó họ Liêu đúng không?”
Trần Tuấn Huy hơi choáng váng, đã là chuyện bao lâu rồi, sao đột nhiên lại hỏi lại, nhưng ông ta vẫn trả lời đúng sự thật: “Đúng vậy! Chính là con rùa già Liêu Phong kia, thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t anh mày. May mà anh nhờ họa được phúc, còn gã ta bây giờ, sống không dễ chịu lắm. Tuy rằng anh không có chứng cứ để đưa gã ta vào tù, nhưng cũng không phải hiền lành không biết đánh trả. Bây giờ nhà máy của gã đã bị anh mua lại rồi, cũng coi như đã báo được thù. Sau đó anh không chú ý tới gã nữa. Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi tới gã?”
Liêu Phong… Quả nhiên.
Cố Nam Sóc mím môi: “Không có gì, chỉ muốn nói với anh một câu thôi. Chuyện của anh lúc trước, có lẽ vẫn có thể đòi lại công lý.
Nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, Trần Tuấn Huy không hiểu ra sao: Đòi lại công lý? Liêu Phong bị bắt rồi à?
********
Trước cửa Phi Đằng, kỹ sư Nghiêm hít sâu, hít sâu, lại hít sâu, cố gắng cổ vũ bản thân vài lần, cuối cùng mới bước vào bên trong. Lưu Đại Đệ dẫn ông ta đi thẳng tới phòng làm việc của Liêu Phong.
Sắc mặt Liêu Phong rất nghiêm túc, có lẽ là vì từng làm việc trong Cách Ủy Hội mấy năm, nên trên người có thêm khí chất không giận tự uy. Thiếu chút nữa kỹ sư Nghiêm đã lùi bước, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Cố Nam Sóc, cùng với hậu quả nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ảnh hưởng tới người thân trong nhà, ông ta khẽ cắn môi, nhận. Ông ta không thể ngồi tù, người nhà không thể không có ông ta.
Dựa theo chỉ bảo của Cố Nam Sóc, ông ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, may mà huấn luyện vài ngày qua rất cso hiệu quả. Kỹ sư Nghiêm cũng tỏ vẻ nghiêm túc, không lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Liêu Phong.
Không đợi Liêu Phong nói chuyện, ông ta đã trực tiếp kéo ghế dựa qua, ngồi xuống đối diện với đối phương.
“Lá gan của ông không nhỏ!” Liêu Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn về phía Lưu Đại Đệ, như oán trách anh ta không làm xong việc.
Lưu Đại Đệ sợ tới mức cả người run rẩy: “Anh Liêu, tại em vô tích sự không làm được việc anh giao, nhưng em thật sự đã cố hết sức rồi. Tại lão già đáng c.h.ế.t này khăng khăng đòi tự mình nói chuyện với anh, em cũng không còn cách nào khác.”
Kỹ sư Nghiêm căn bản không để ý tới cuộc tranh cãi giữa hai người bọn họ, mà bình tĩnh nói: “Chính anh là người bảo Lưu Đại Đệ liên hệ với tôi, bảo tôi trộm giúp anh bản thiết kế của Cố Nam Sóc à?”
“Là tôi. Bây giờ đã gặp mặt rồi, ông nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");