(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Là Lưu Đại Đệ!”
Nghe thấy cái tên này, Cố Nam Sóc có chút nghi hoặc.
Kỹ sư Nghiêm nói: “Cậu ta là em vợ của Lý Thủ Nghĩa. Khi nhà xưởng này vừa mới đi vào hoạt đầu, cậu ta còn từng làm trưởng phòng mua sắm. Người này không thành thật lắm, làm việc cho anh chị mình còn dùng hàng kém thay thế hàng tốt, kiếm lời bỏ túi riêng. Sau khi bị Lý Thủ Nghĩa phát hiện ra, Lý Thủ Nghĩa sợ cậu ta hủy hoại nhà xưởng, trực tiếp đuổi việc, không cho tiếp xúc với công việc trong nhà xưởng nữa.”
“Trên người cậu ta có rất nhiều tật xấu, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mê rượu háo sắc, còn thích kết giao bạn bè, trong tay có tiền thường xuyên mời khách ăn cơm. Có đôi khi người khác vay anh ta vài mao hoặc vài đồng, anh ta đều không để ý, cũng không giục người ta trả lại tiền, bởi vậy có rất nhiều du côn lưu manh thích đi theo anh ta.”
Đây đâu phải kết bạn, rõ ràng là thích phô trương nhà giàu mới nổi mà. Có ăn có uống, thi thoảng còn có thêm chút đồ miễn phí, có thể chiếm được lợi ích, tất nhiên là nhiều người vây quanh rồi.
“Ông cũng là một trong số đó?”
Câu này vừa nói ra, mặt kỹ sư Nghiêm lập tức đỏ bừng, vô cùng xấu hổi: “Tôi… Tôi…Tôi chỉ muốn… Chỉ muốn vớt một chút từ kẽ tay cậu ta, chỉ một chút…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngượng ngùng nói ra khỏi miệng.
Cố Nam Sóc cũng không làm khó ông ta, chỉ xua tay nói tiếp: “Đã hiểu. Quay lại chủ đề chính đi!”
“Ai! Mấy hôm trước, cậu ta cố ý mời tôi đi uống rượu, hỏi tôi chuyện trong xưởng. Lúc ấy tôi uống nhiều quá, cũng không nghĩ được nhiều, có chuyện gì đều nói cho cậu ta.”
Cố Nam Sóc ngẩn người: “Đã nói những chuyện gì?”
“Cậu ta hỏi tôi về những món đồ chơi mới trong xưởng là do ai nghĩ ra. Tôi nói đều do ông chủ Cố tự mình thiết kế.” Nói tới đó, ông ta lại liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói tiếp: “Cậu ta khen ông chủ Cố đầu óc thông minh. Còn nói cả chuyện mấy nhà xưởng đối thủ làm nhái đồ chơi của chúng ta lần trước. hỏi tôi, lần này ông chủ Cố làm ra ba món đồ chơi đó, không sợ người khác học mất sao, sau đó lại sửa miệng nói ông chủ Cố là người có bản lĩnh, tất nhiên không sợ, cùng lắm thì thiết kế thêm vài món đồ chơi khác thú vị hơn. Tôi… Tôi…”
Kỹ sư Nghiêm ngập ngừng.
Trong lòng Có Nam Sóc lập tức hiểu rõ: “Ông thuận thế kể luôn cho đối phương nghe mấy hôm trước tôi vừa thiết kế ra vài món, chỉ là bây giờ vẫn chưa đưa vào sản xuất?”
Khóe miệng Kỹ sư Nghiêm giật giật, im lặng thay lời xác nhận.
“Lưu Đại Đệ bảo tôi trộm mấy bản thiết kế ra ngoài, sẽ cho tôi năm trăm đồng.”
“Hả? bản thiết kế của tôi chỉ đáng giá năm trăm đồng?”
Thấy giọng điệu của Cố Nam Sóc thay đổi, kỹ sư Nghiêm có chút bất an, vội vàng giải thích: “Tuy rằng tiền lương và đãi ngộ của tôi không tồi, nhưng gánh nặng trong nhà lớn, chi tiêu nhiều. Phía trên phải nuôi cha mẹ, phía dưới còn sáu đứa con, chỉ có đứa lớn nhất là đã kết hôn, đứa thứ hai đang xem mắt cần tiền lễ hỏi, còn bốn đứa khác vẫn đang đi học, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.”
“Tôi chỉ nghĩ… Chỉ nghĩ Tổng giám đốc Cố lợi hại như vậy, chẳng qua chỉ là mấy bản thiết kế, dù không có mấy tấm này, cậu vẫn có thể vẽ lại mấy tấm khác. Huống chi mấy tấm tôi lấy đi này đều do cậu vẽ, trong đầu cậu biết rõ nó thể nào, không phải không thể vẽ lại một lần, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sản xuất.”
Cố Nam Sóc ngước mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta như mắt chim ưng. Trong lòng Kỹ sư Nghiêm vô cùng căng thẳng, sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, vội vàng lấy bản thiết kế trong n.g.ự.c ra: “Tổng giám đốc Cố, tôi không lấy toàn bộ đâu! Thật đó, không tin cậu kiểm tra xem. Bản thiết kế của cậu có năm bản, tôi chỉ lấy ba bản.”
Cố Nam Sóc biết rõ điểm này, bởi vì hắn tặn mắt nhìn thấy kỹ sư Nghiêm lấy đồ.
“Cho nên, tôi còn phải cảm tạ ông à?”
Kỹ sư Nghiêm liên tục xua tay: “Không không không! Tổng giám đốc Cố, tôi không có ý đó. Tôi khai hết rồi, cậu xem… Có thể... Có thể bỏ qua việc này hay không?”
Cố Nam Sóc quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị cạy khoá: “Kỹ sư Nghiêm lắm nghề quá nhỉ, không ngờ ông còn có cả bản lĩnh này.”
“Không phải, tôi nào có bản lĩnh ấy! Tôi nói với Lưu Đại Đệ, bản thiết kế cậu để hết trong văn phòng, bình thường không ai được vào trong, lúc không có người đều khóa cửa, tôi không vào được. Lưu Đại Đệ mới nói, cậu ta biết rõ văn phòng bên này thế nào, khóa cửa cũng chỉ có vài loại, dù sau khi cậu mua lại nhà xưởng có thay đổi cũng không đổi sang được kiểu khóa nào mới lạ. Rồi chính cậu ta tìm thợ mở khóa tới, dạy cho tôi cách mở mấy kiểu khóa cửa đơn giản này thế nào.”
“Suy nghĩ còn rất chu đáo!” Cố Nam Sóc cười hỏi: “Ai là người đứng sau lưng Lưu Đại Đệ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");