(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mấy ngày nay tìm việc rất khó nhỉ?”
Cả người mẹ Thôi run rẩy, hai mắt trợn trừng: “Cũng là mày làm?”
“Biết vì sao người trong huyện đều nhận ra hai mẹ con bà không? Tôi tới tìm Dương Tiểu Muội, lấy một tấm ảnh chụp của hai mẹ con bà, rửa ra rất kiều kiểu ảnh. Thuê hai mươi thằng nhóc, phát cho mỗi đứa một tấm, biên soạn thêm một câu chuyện xưa. Nhân vật chính trong câu chuyện ấy chính là người nhà bà. Tôi bảo bọn nó làm việc như “Tiên sinh kể chuyện”, kể lại chuyện xưa về nhà bà cho mọi người nghe, thuận tiện cho mọi người nhìn ảnh chụp hai mẹ con bà, để mọi người nhớ kỹ vẻ ngoài của hai người.”
Cơ thể mẹ Thôi càng run rẩy ác hơn: “Mày… Mày đê tiện! Mày không sợ bị thiên lôi đánh xuống à?”
“Thiên lôi đánh xuống? Muốn đánh cũng nên đánh mẹ con bà trước mới đúng. Còn đê tiện sao? Tôi không nhận đâu. Nhưng nếu bà kiên trì cho rằng như vậy, thì tùy bà. Có điều, tôi còn có thể làm ra chuyện đê tiện hơn nữa, hai mẹ con bà muốn nếm thử một chút không?”
Mẹ Thôi túm chặt Thôi Hoành Chí, lui về phía sau một bước, nhìn Cố Nam Sóc như nhìn thấy ác quỷ.
Sao trên đời lại có người đáng sợ như vậy?
“Mày… Mày định làm gì? Mày không thể làm như vậy!” Nếu trước đây mẹ Thôi chỉ oán hận Cố Nam Sóc, thì bây giờ bà ta chỉ sợ hãi: “Tôi cầu xin cậu, cậu buông tha cho chúng tôi đi!”
Thôi Hoành Chí nhìn chằm chằm vào Cố Nam Sóc: “Cậu làm những việc này, chị gái cậu biết không? Cô ấy có biết cậu làm vậy với tôi không?”
Trên mặt Cố Nam Sóc đầy dấu chấm hỏi, đã đến lúc này rồi, còn cảm thấy chị gái nhà mình sẽ che chở cho anh ta? Đầu óc hỏng rồi à?
“Anh nghĩ thế nào?”
“Chắc chắn Nam Thư không biết đúng không? Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ ngăn cản cậu.”
Cố Nam Sóc:……
“Anh có bệnh à? Nếu không phải chị gái tôi quá phiền chán anh, tôi cần làm nhiều chuyện như vậy sao?”
Thôi Hoành Chí lắc đầu: “Không! Tôi không tin! Nam Thư sẽ không đối xử với tôi như vậy! Cô ấy sẽ không. Tôi phải đi hỏi cô ấy!”
“Không cần!”
Một giọng nữ vang lên ngoài cửa, Cố Nam Sóc quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra người tới là Cố Nam Thư.
“Chị, sao chị lại tới đây?”
“Đã muộn thế này rồi, em còn ra ngoài, lại không đi về phía nhà họ Diệp, chị đoán ra được chắc hẳn em tới tìm bọn họ. Nói ra thì, chuyện này là chuyện của chị, em đã làm rất nhiều vì chị rồi. Kết thúc cuối cùng, nên để chị tự mình làm chứ!”
Cố Nam Thư nhìn về phía Thôi Hoành Chí: “Chuyện Nam Sóc làm, tôi đều biết, cũng tán thành, bao gồm cả từng câu từng chữ em trai tôi nói ra.”
Sắc mặt Thôi Hoành Chí trắng bệch: “Không! Nam Thư, em không thể như vậy! Không phải em yêu anh à? Sao em có thể…”
“Anh cảm thấy anh còn đáng để tôi yêu sao? Thôi Hoành Chí! Chúng ta đã chấm dứt rồi, là chấm dứt đó, cả đời này đều không thể quay lại. Sau này đừng tới tìm tôi nữa, cũng quản tốt người nhà anh, đừng để bọn họ tới tìm tôi, tôi muốn có cuộc sống thanh tịnh. Lần này coi như cho anh một bài học, nếu anh có thể rút ra kinh nghiệm sau lần này, từ giờ về sau nghe hiểu tiếng người, mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Nếu anh vẫn nghe không hiểu, tôi và Nam Sóc đều không ngại dạy dỗ anh thêm lần nữa. Anh biết đó, chúng tôi có năng lực này!”
Nói xong, Ngay cả một ánh mắt Cố Nam Thư cũng không muốn cho Thôi Hoành Chí, chị ấy xoay người Cố Nam Sóc ra cửa.
Thôi Hoành Chí nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: “Anh không tin! Nam Thư! Anh không tin, chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy, em nói không yêu nữa là không yêu sao? Nam Thư! Em đứng lại đó cho anh! Có phải em có người khác rồi không? Em trả lời anh, có phải em có người khác rồi không? Nếu không, sao em lại nhẫn tâm đối xử với anh như vậy? Em yêu người khác rồi đúng không? Là huyện trưởng Tần à? Là anh ta đúng không?”
Cố Nam Sóc sửng sốt, khẽ liếc mắt nhìn Cố Nam Thư một cái, ánh mắt đầy mê mang.
Tần Tư Viễn? Chuyện này là thế nào?
“Nếu không phải, vì sao anh ta là huyện trưởng, lại ra mặt giúp em đuổi anh đi? Thư ký của anh ta còn nói với anh, bảo anh không được đến nhà họ Cố quấy rầy em! Là anh ta phải không, Cố Nam Thư! Em cho rằng huyện trưởng như người ta sẽ thật sự coi trọng em sao? Anh ta đã ba mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ trong nhà chưa có vợ con? Anh ta chỉ chơi đùa với em mà thôi! Chỉ có anh là thật lòng với em…”
Cố Nam Thư quay lại, trực tiếp cho Thôi Hoành Chí một cái tát.
Thôi Hoành Chí trừng mắt, tức giận: “Bị tôi nói đúng thẹn quá hóa giận à? Quả nhiên là cô đã ở bên anh ta. Cố Nam Thư, cô không biết xấu hổ! Vậy mà cô lại tình nguyện làm nhân tình cho người khác, l.à.m t.ì.n.h nhân cũng không muốn phục hôn với tôi! Có phải cô…”
Bốp!
Lại một cái tát nữa.
“Cô…”
Rầm!
Lần này Cố Nam Sóc không cho anh ta cơ hội tiếp tục mở miệng phun lời dơ bẩn, một đ.ấ.m vung lên đã đ.ấ.m Thôi Hoành Chí ngã lăn ra đất.
Mẹ Thôi chạy tới ôm lấy con trai: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Để ý kỹ con trai bà, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Cố Nam Sóc lạnh lùng nhìn Thôi Hoành Chí: “Tôi có thể đưa cha anh vào tù, cũng có thể đưa anh vào, nếu không tin, có thể thử xem.”
Thôi Hoành Chí ngẩn người, nghĩ tới dáng vẻ của cha Thôi trong trại giam, nghĩ tới những lời kể lể của ông ta, sắc mặt lập tức trắng đến mức dọa người, cơ thể bắt đầu run rẩy.
“Không…… Không!”
Anh ta không muốn giống cha mình! Tuyệt đối không!
Mẹ Thôi kinh hãi: “Không được! Không thể! Chúng tôi biết lỗi rồi! Chúng tôi biết sai rồi! Sua này sẽ không tới tìm chị em cậu nữa. Chúng tôi sẽ trốn rất xa, không gây thêm phiền toái cho hai người. Hai người đừng nói với huyện trưởng, đừng nói với nhân vật lớn cậu quen biết. Cầu xin hai người! Cầu xin hai người!”
Sau đó bà ta lại ôm lấy Thôi Hoành Chí khóc lóc cầu xin: “Con trai, con đừng nói nữa, đừng nhớ thương Cố Nam Thư nữa! Con nghĩ tới cha mình đi! Cha con còn mong ngày ra tù đoàn tụ với chúng ta đó! Nghĩ tới mẹ đi, mẹ nhiều tuổi thế này rồi, chỉ có mình con là con trai, mẹ không thể không có con. Cũng nghĩ tới bản thân đi, con còn trẻ, sau này có thể tìm người phụ nữ khác. Chúng ta không cần Cố Nam Thư nữa, có được không? Sau lưng nhà họ Cố có người chống lưng, những người đó bóp c.h.ế.t chúng ta dễ dàng như bóp c.h.ế.t con kiến…”
Cố Nam Sóc:……
Thôi Hoành Chí không phạm pháp, không có khả năng đưa được anh ta vào tù. Cố Nam Sóc chỉ hù dọa mà thôi, lại không ngờ lời hù dọa này lại có tác dụng như vậy. Chuyển biến này khiến hắn có chút choáng váng, không thể không bội phục mạch não của mẹ Thôi.
Khóe miệng hắn co giật: “Mẹ con bà biết là được rồi!”
Phỏng đoán được chứng thực, sắc mặt mẹ Thôi lại trắng hơn vài phần. Bà ta và Thôi Hoành Chí ôm lấy nhau khóc rống lên, đợi tới khi lấy lại tinh thần, phát hiện ra Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đều đi rồi, mẹ Thôi mới kéo Thôi Hoành Chí vào nhà: “Chúng ta thu dọn đồ đạc! Bây giờ đi ngay lập tức, rời khỏi huyện Nguyên Hoa này ngay, đi tới đâu cũng được, không thể tiếp tục ngây người ở nơi này!”
Bà ta sai rồi, bà ta không nên vọng tưởng tiền tài và mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố.
Mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố có thể giúp nhà họ Thôi bọn họ có cuộc sống tốt hơn, nhưng cũng có thể khiến nhà họ Thôi bọn họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Lần này chắc chắn là có bút tích của huyện trưởng, nếu không một mình Cố Nam Sóc lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy!
Bọn họ không chọc nổi những người này!
Đi! Phải mau chóng đi thôi! Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Khi Thôi Viện vất vả bớt chút thời gian từ nhà chồng qua đây thăm hỏi mẹ Thôi và em trai, mới phát hiện ra căn nhà bọn họ vừa mới thuê đã vườn không nhà trống từ lâu, ngay cả một phong thư cũng không để lại.
Thôi Viện: …
Sững sờ! Ngoài sững sờ ra cũng chỉ còn lại sững sờ!
Cô ta còn không hiểu hơn mẹ Thôi, rõ ràng bản thân chỉ đưa ra một ý kiến nho nhỏ, sao cuối cùng mọi chuyện lại phát triển tới tình trạng này?
Bây giờ… Cô ta bị vứt bỏ sao?
Nếu cô ta không còn nhà mẹ đẻ, hoàn toàn không có nơi dựa vào. Nhà họ Lý… Nhà họ Lý còn bao dung cô ta sao?
Thôi Viện ngồi bệt m.ô.n.g dưới đất, nhìn căn nhà trống rỗng, vẻ mặt mê mang.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy, Thôi Viện cũng rất đáng thương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");