(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Tiểu Muội lắc đầu liên tục: “Không! Cha! Con đã nghĩ thông suốt rồi, con thật sự biết lỗi rồi! Con muốn ly hôn! Con muốn ly hôn với anh ta! Con không cần anh ta nữa, con từ bỏ!”
Cha Dương nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt nhất. Nhưng dù Dương Tiểu Muội không đồng ý cũng không sao, khi nhận được tin tức, ông ta đã chuẩn bị trước rồi, không quan tâm thái độ của Dương Tiểu Muội thế nào, ông ta đều sẽ ép con gái cắt đứt với Thôi Hoành Chí. Dù phải đánh ngất, khiêng về cũng phải làm.
“Thằng Ba, trông em gái mày!”
Nghĩ tới những chuyện Dương Tiểu Muội từng làm trong quá khứ, cha Dương vẫn đưa mắt ra hiệu cho con trai út, để anh ta trông chừng Dương Tiểu Muội, ít nhất không để cô ta gây chuyện, việc còn lại giao cho bọn họ.
“Xin hỏi, nơi này là nhà của anh Thôi Hoành Chí phải không?”
Người nhà họ Thôi vẫn đang choáng váng chưa lấy lại tinh thần, cha Dương liếc mắt nhìn người tới một cái, trả lời một tiếng phải, rồi đứng dậy mời người ta vào nhà.
Người tới đều mặc đồng phục công an.
Nhìn thấy bọn họ, mẹ Thôi như thấy được hy vọng, trực tiếp nhào tới: “Đồng chí công an, các anh tới là tốt rồi. Tôi muốn báo án, tôi muốn kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích. Các anh nhìn xem, xem bọn họ đánh con trai tôi thế nào kia! Đều do bọn họ đánh cả!”
Công an sửng sốt một lát, sao nội dung này không giống tin tức báo án bọn họ nhận được?
“Thông gia!” Hai chữ này cha Thôi cắn rất chặt, giọng nói lộ ra hận ý: “Mấy vị công an này là tôi mời tới. Nếu bà muốn báo án, vậy thì tự mình đi báo. Tôi cũng đang muốn nói với người ta đây. Thôi Hoành Chí có lỗi với con gái tôi, con gái tôi vừa mới sinh con, vẫn đang ở cữ, nó đã muốn phục hôn với vợ cũ, mấy người anh vợ dạy dỗ một trận không được sao?”
Đối mặt với công an, cha Dương lại đổi sang gương mặt khác, thái độ dịu đi rất nhiều, cung kính còn lễ phép: “Các đồng chí vất vả rồi, là tôi báo án, tôi muốn kiện bọn họ!”
“Thứ nhất, kiện bà ta tội ngược đãi trẻ con!” Cha Dương chỉ thẳng vào mẹ Thôi. Ông ta đi đến bên cạnh Dương Tiểu Muội, vén quần áo đứa trẻ trong n.g.ự.c cô ta lên: “Đồng chí công an, các anh xem! Bây giờ là xã hội mới rồi, không thịnh hành chuyện coi thường cháu gái, huống chi đứa trẻ còn chưa tròn hai tháng, vậy mà bà ta vẫn ra tay được!”
Trên cánh tay đứa trẻ có một vết xanh tím lớn, trên chân còn có chỗ bị phỏng.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh. Người này cũng quá độc ác rồi.
Sắc mặt mẹ Thôi thay đổi: “Không! Không phải tôi! Là do không cẩn thận bị bỏng thôi! Do lúc rót nước tôi không chú ý, không phải tôi cố tình đâu!”
Cha Dương giận dữ: “Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bà lại rót nước trước mặt nó sao? Còn vết xanh tím kia là thế nào?”
“Tôi… Tôi… Da thịt trẻ con quá yếu ớt, tôi chỉ bế chặt một chút, con bé đã…”
Rầm! Cha Dương vung chân đá lăn cái bàn: “Bế chặt một chút? Chỉ bế chặt sẽ thành ra như vậy?”
Ông ta hít sâu một hơi: “Thứ hai, tôi muốn kiện bà ta tội cố ý mưu sát! Khi đứa trẻ vừa sinh ra, bà ta đã ghét bỏ nó là cháu gái, đã vài lần nói muốn dìm c.h.ế.t nó, đỡ phải nuôi lớn, đỡ tốn tiền! Các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều nghe thấy lời này, hàng xóm trong khu tập thể này cũng từng nghe thấy!”
Hàng xóm xem náo nhiệt gật đầu: “Đúng! Đúng là bà ta từng nói qua!”
“Tôi cũng từng nghe thấy bà ta nói vậy!”
Cả người mẹ Thôi loạng choạng, vội vàng giải thích: “Không phải như thế! Tôi chỉ… Chỉ nói miệng mà thôi.”
Ánh mắt cha Dương sắc như dao: “Nói miệng mà thôi? Nói miệng mà bà lại véo con bé như vậy, còn rót nước nóng làm bỏng nó? Bà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó thì có! Đồng chí công an, ngày nào lãnh đạo cũng tuyên truyền, nam nữ bình đẳng, con trai cũng như con gái, không thể vì con bé là con gái, lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con bé! Bà ta làm vậy khác gì mưu sát?”
“Còn điều thứ ba, thứ ba…” Lúc này cha Dương không chỉ vào mẹ Thôi, mà quay sang cha Thôi: “Tôi muốn kiện ông ta tội mua bán trẻ con! Ông ta muốn bán đứa trẻ đi, người mua cũng tìm thấy rồi! Nếu không phải do con gái tôi sống c.h.ế.t không chịu, cướp lại đứa bé, bây giờ còn không biết đứa bé đang ở đâu đâu!”
Công an càng nghe, sắc mặt càng kém. Mẹ Thôi sợ tới mức sắp đứng không vững, bà ta khóc lóc, nói: “Không phải! Chúng tôi không làm thế! Tôi chỉ muốn đưa đứa trẻ cho người khác nuôi mà thôi.”
Cha Thôi lại không cho là đúng: “Mua bán trẻ con cái gì? Đứa nhỏ này là con cháu nhà họ Thôi chúng tôi, tôi là ông nội của con bé, điều kiện trong nhà không tốt lắm, không nuôi nổi, nên mới quyết định đưa con bé cho người khác nuôi, làm vậy có gì không đúng? Tôi cũn chỉ muốn tốt cho con bé thôi, sao lại biến thành mua bán trẻ con rồi? Họ Dương kia, ông đừng mong có thể bôi nhọ tôi!”
Cha Dương trợn mắt khinh bỉ: Bôi nhọ? Ha hả! Loại vô tri mù luật này! Đưa cho người khác nuôi còn thu tiền của người ta, không phải mua bán thì là gì?
Cha Thôi cứ dùng thái độ đúng lý hợp tình tự cho là đúng này là tốt nhất.
Chứng cứ trên tay ông ta đầy đủ hết, cha thôi còn c.h.ế.t không chịu hối cải, tội sẽ chồng thêm tội.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");