Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 197: Nhà họ Dương tới




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Thôi.

Dương Tiểu Muội đã mất tích hai ngày. Hôm ấy sau khi ra ngoài tới tận bây giờ vẫn chưa quay lại. Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Mẹ Thôi vừa nổi giận đùng đùng, vừa nhẹ nhàng thở ra. Người điên như vậy c.h.ế.t ở bên ngoài là tốt nhất, cả đời này đều không cần quay về, đỡ phải tiếp tục quấn lấy con trai bà ta.

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập cửa vang lên mạnh mẽ.

Mẹ Thôi rất không vui: “Ai thế? Gõ cái gì mà gõ! Sáng tinh mơ, có để người ta ngủ không?”

Bà ta vừa mở cửa ra, một đám người đã xông vào, trực tiếp đẩy bà ta ngã lăn ra đất, sau đó mở cửa từng căn phòng trong nhà, kéo Thôi Hoành Chí đang nằm trên giường ra ngoài.

Người đàn ông xách Thôi Hoành Chí quay đầu dò hỏi: “Em gái, là nó à?”

Mẹ Thôi nhìn theo tầm mắt đối phương, mới phát hiện ra là Dương Tiểu Muội đang bế con mình đi theo sau đám người đó, đang khẽ gật đầu với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia không nói hai lời, trực tiếp vung tay ném Thôi Hoành Chí ngã ra đất.

“A!”

Thôi Hoành Chí hét thảm một tiếng.

Cha Thôi mẹ Thôi bị dọa nhảy dựng lên: “Các anh là ai? Định làm gì? Các anh có hiểu luật pháp hay không? Tôi sẽ đi kiện các anh, tôi sẽ kiện các anh tội cố ý gây thương tích cho người khác.”

Người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám người mở miệng: “Lão Thôi, nhiều năm không gặp, ông đã không nhận ra tôi rồi à?”

Cha Thôi nhìn qua, tuổi tác người nói chuyện không chênh lệch với ông ta, mặt mày còn rất quen thuộc. Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt. Người này không phải cha ruột của Dương Tiểu Muội sao? Lại nhìn người vừa rồi ra tay đánh Thôi Hoành Chí, a, không phải anh cả của Dương Tiểu Muội thì là ai! Còn hai người đàn ông nữa đứng đối diện chưa ra tay, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là anh Hai và anh Ba của Dương Tiểu Muội!

“Lão…… Lão Dương, là ông sao?”

“Đúng! Chính là tôi! Nhớ ra rồi à?” Khóe miệng ông Dương khẽ hừ một tiếng, bảo mấy đứa con trai: “Tiếp tục đánh! Đánh tiếp cho tao!”

Anh cả nhà họ Dương nghe thấy lời này, ra tay càng không lưu tình, ngay lập tức tiếng kêu thê lương vang vọng khắp khu tập thể. Hàng xóm ồn ào ngó đầu ra xem.

Cha Thôi mẹ Thôi muốn bảo vệ con trai, nhưng đâu phải đối thủ của mấy người thanh niên trai tráng kia.

Cũng may cha Dương không định gây ra án mạng, thấy đánh đủ rồi thì bảo mấy đứa con trai dừng tay, ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm nhìn cha Thôi: “Lão Thôi này! Tốt xấu gì chúng ta cũng làm đồng nghiệp với nhau mười mấy năm. Không ngờ ông lại đối xử với con gái nhà tôi như vậy! Đúng! Là con gái tôi không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng, bám lấy con trai ông không bỏ! Nhưng dù con bé có ngàn vạn điều không tốt đi chăng nữa, nó đối xử với con trai ông cũng là không có gì để nói. Còn con trai ông thì sao?”

“Trước đây, khi Thôi Hoành Chí chưa ly hôn với Cố Nam Thư, đã ở bên con gái tôi rồi. Con gái tôi hư hỏng thật, nhưng ông cảm thấy con trai ông không có lỗi sao? Một cây làm chẳng nên non! Con gái tôi ép nó lên giường à? Con gái tôi mang thai, cũng là ép buộc? Sao tôi không biết, con gái tôi còn có bản lĩnh lớn như vậy nhỉ?”

“Bây giờ con gái tôi đã gả vào nhà họ Thôi ông rồi, cho dù là nó dùng đứa trẻ trong bụng để bức ép, chẳng lẽ không phải nhà ông cũng cam tâm tình nguyện sao? Một bên muốn đánh, một bên muốn nhận, sao bây giờ lại biến thành lỗi của một mình con gái tôi? Con gái tôi liều c.h.ế.t sinh cháu gái cho nhà ông, nhà ông lại không cho nó ở cữ tử tế, bây giờ đứa trẻ còn bé thế này, nhà ông đã la hét muốn Thôi Hoành Chí phục hôn với Cố Nam Thư! Các ông để con gái tôi ở đâu? Để nhà họ Dương chúng tôi ở chỗ nào? Thật sự coi nhà họ Dương chúng tôi không có ai sao?”

Rầm!

Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, khiến cái bàn rung lên kêu lạch cạch.

Mẹ Thôi run rẩy, cha thôi thì kinh ngạc. Phải biết rằng, khi Dương Tiểu Muội và Thôi Hoành Chí kết hôn, không một ai trong nhà họ Dương xuất hiện. Chỉ khi nghe nói tới việc bên này, cảm thấy Dương Tiểu Muội mất mặt, mới gọi điện thoại qua đây cắt đứt quan hệ. Ai ngờ, người nhà mẹ đẻ chẳng quan tâm nửa năm, đột nhiên lại đứng ra chống lưng cho Dương Tiểu Muội!

Cha Dương liếc xéo Dương Tiểu Muội, chỉ thẳng vào mũi cô ta, mắng: “Tao thấy mày bị mỡ heo che mắt rồi, vì một thằng đàn ông, từ bỏ cả nhà mẹ đẻ, thể diện cũng không cần! Bây giờ mày thấy hối hận chưa? Khi mày theo đuổi Thôi Hoành Chí, không phải giỏi lắm à? Sao bây giờ gả cho nó rồi lại nhút nhát như vậy? Chuyện lớn thế này cũng không nói với người nhà, nếu không phải có người báo tin cho tao, tao còn không biết mày bị bắt nạt thế này đâu. Sao, mày câm rồi à?Nói đi chứ?”

Hốc mắt Dương Tiểu Muội đỏ bừng, lập tức quỳ xuống đất, khóc hu hu: “Cha, con sai rồi, con sai rồi!”

Cha Dương há miệng, vừa tức giận vừa đau lòng.

“Nếu đã biết sai rồi, vậy mày nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

“Con… Con…”

Cha Dương nhíu mày: “Nhà họ Thôi đã làm tới mức này rồi, chẳng lẽ mày còn định tiếp tục ở bên Thôi Hoành Chí?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.