(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nam Thư! Mẹ không lừa con đâu! Hoành Chí thật sự rất đau lòng rất suy sụp. Con không thấy dáng vẻ hiện giờ của nó không biết, nói là rối gỗ cũng không quá. Đêm nào nó cũng nhắc tới tên con, nói nó sai rồi. Nam Thư, một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm, con không thể tha thứ cho nó một lần, cho nó thêm một cơ hội sao?”
Tình trạng của Thôi Hoành Chí hiện giờ không tốt lắm, điểm này đúng là mẹ Thôi nói không sai. Nghĩ tới con trai mình, giọng mẹ Thôi lại nhiều thêm vài phần chân thành, mũi hít hít một cái, lại òa khóc: “Nam Thư, con tới thăm nó đi. Con đi thăm nó con sẽ biết. Không có con, nó thật sự không sống nổi.”
Cố Nam Sóc không kiên nhẫn nghe bà ta nói nhảm, bước đến định kéo bà ta ra ngoài. Ai ngờ sau khi mẹ Thôi tránh thoát, lại trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Cố Nam Thư: “Nam Thư! Coi như mẹ cầu xin con có được không? Con cứu Hoành Chí có được không?”
“Tôi đâu phải bác sĩ, nào có bản lĩnh ấy! Nếu nhà bà thật sự muốn cứu mạng anh ta, chắc là nên tới bệnh viện, ra cửa rẽ trái!”
“Không! Không.” Mẹ Thôi lắc đầu liên tục: “Bệnh của Hoành Chí là tâm bệnh, Bác sĩ nói, tâm bệnh phải có tâm dược, bác sĩ không cứu được nó, chỉ có con mới có thể. Nam Thư mẹ thật sự không còn cách nào khác. Mẹ biết, trước kia khi con ở nhà bọ Thôi, có rất nhiều điểm mẹ làm chưa được tốt. Mẹ biết lỗi rồi, mẹ sẽ sửa lại, chỉ cần con đồng ý quay về, mẹ đều sửa. Sau này con chính là Bồ Tát sống của nhà họ Thôi chúng ta, nhất định mẹ sẽ thương con như con gái ruột, có được không?”
Mẹ Thôi khóc lóc thảm thiết, vì con trai, thể diện tôn nghiêm đều vứt bỏ. Lòng yêu con này cộng thêm những lời bi thương bà ta nói ra, khiến rất nhiều người cảm động.
Không lâu sau đám người vây quanh cửa nhà ba tầng trong ba tầng ngoài đã bắt đầu châu đầu ghé tai, khẽ nói nhỏ. Qua sắc mặt bọn họ là biết, đã có người đồng cảm với mẹ Thôi rồi. Thủ đoạn của mẹ Thôi không tính là cao minh, nhưng lại có thể tạo ra bầu không khí, lôi kéo cảm xúc của mọi người.
Sắc mặt Cố Nam Sóc lập tức đen lại.
“Nam Thư! Đều là nhà họ Thôi không tốt! Là lỗi của mẹ! Trước đây Hoành Chí cũng không chịu ly hôn với con, là mẹ! Là mẹ và cha nó dùng cái c.h.ế.t bức ép, nó không còn cách nào khác mới gật đầu. Con đừng trách nó, muốn trách thì trách cha mẹ đi, đều là lỗi của cha mẹ!”
Bốp!
Nói xong mẹ Thôi giơ tay lên tự tát mình một cái, theo sát sau đó là cái tát thứu hai.
“Nếu trong lòng con vẫn còn tức giận, muốn đánh muốn chửi, mẹ đều theo con. Nam Thư, con đánh đi! Chỉ cần con chịu tha thứ cho Hoành Chí, dù đánh c.h.ế.t mẹ, mẹ cũng không có bất kỳ câu oán hận nào. Nam Thư!”
Thấy bà ta định túm lấy tay Cố Nam Thư, Cố Nam Sóc kịp thời kéo chị gái mình ra sau, đứng chắn giữa hai người.
Hắn nhìn mẹ Thôi nước mắt nước mũi giàn giụa, lại nhìn quần chúng đang ăn dưa ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: “Dì Thôi, dì cũng nhiều tuổi rồi, không cần thiết tới đây làm như vậy. Hôm nay dì tới, người nhà dì có biết không? Thôi Hoành Chí có biết không? Dương Tiểu Muội có biết không?”
Mẹ Thôi sửng sốt.
Cố Nam Sóc cười mỉa mai: “Dì luôn miệng nói muốn chị gái tôi tha thứ cho Thôi Hoành Chí, khuyên chị tôi quay lại, bảo chị tôi cho Thôi Hoành Chí thêm một cơ hội. Tôi chỉ hỏi dì một câu thôi, anh ta với Dương Tiểu Muội đã ly hôn chưa?”
Mẹ Thôi á khẩu không trả lời được: “Tôi…… Chỉ cần Nam Thư đồng ý, bọn họ có thể lập tức ly hôn!”
“Vậy chính là vẫn chưa ly hôn rồi! Nếu chưa ly hôn, dì Thôi tới đây nói với chị gái tôi về tình nghĩa vợ chồng có phải không thích hợp lắm hay không? Hiện giờ vợ của Thôi Hoành Chí là Dương Tiểu Muội, không phải chị gái tôi.”
“A! Dì Thôi, vẫn chưa ly hôn đã tới tìm chị gái tôi, bảo chị gái tôi quay về? Dì nghĩ chị gái tôi là ai? Hay là định tính toán, nếu chị gái tôi đồng ý thì ly hôn, không đồng ý thì không ly hôn? Trái phải đều không lỗ nhỉ? Tôi nhớ rõ Dương Tiểu Muội vừa sinh cho Thôi Hoành Chí một đứa con, bây giờ vẫn chưa tròn hai tháng đâu…”
Mọi người:……
Cố Nam Sóc nói tiếp: “Trong nhà có vợ con, lại nói rễ tình đ.â.m sâu với chị gái tôi, không có chị gái tôi sẽ không sống nổi. Dì Thôi, nói ra lời này, chính dì tin sao?”
“Không phải!” Mẹ Thôi vội vàng giải thích: “Hoành Chí không có tình cảm với Dương Tiểu Muội. Nó với Dương Tiểu Muội chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Cố Nam Sóc nghiêm túc cắt lời bà ta: “Dì nói không có tình cảm là không có tình cảm à? Không có tình cảm mà lêu lổng với Dương Tiểu Muội ba năm? Dì già rồi, không nhớ chuyện cũ, tưởng mọi người cũng không nhớ sao? Có muốn tôi kể lại cho dì nghe một chút trước kia vì sao chị gái tôi lại ly hôn với Thôi Hoành Chí hay không?”
“Thôi Hoành Chí không thể sinh, để chị tôi gánh tội thay, bản thân lại lén lút qua lại với Dương Tiểu Muội ba năm, ngay cả con cũng có. Sau khi sự việc bại lộ, nhà dì muốn có đứa trẻ trong bụng Dương Tiểu Muội, gấp không chờ nổi ép anh ta ly hôn với chị gái tôi.”
“Bây giờ Dương Tiểu Muội sinh đứa con gái, không khiến hai người vừa lòng. Hai người đi kiểm tra, phát hiện Thôi Hoành Chí đã khỏi bệnh rồi, lại muốn tìm chị tôi quay về? Sao hả? Cho rằng Thôi Hoành Chí là hoàng đế, phụ nữ khắp thiên hạ đều chờ anh ta chọn sao?”
Quần chúng lại lần nữa sôi trào.
“Tiểu Cố không nói, thiếu chút nữa tôi đã bị nhà họ Thôi làm hồ đồ rồi. Trước kia Thôi Hoành Chí ngoại tình mới ly hôn với Cố Nam Thư. Bên kia vừa sinh con lại cầu Nam Thư quay về, có ý gì?”
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ bọn họ còn muốn một chồng nhiều vợ? Làm vậy là phạm pháp đó!”
“Tạm thời chưa nói tới nhân phẩm của cô Dương Tiểu Muội kia thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng sinh cho nhà bọn họ đứa cháu, người ta vừa mới ra cữ chưa bao lâu, đã nghĩ đá người ta đi rồi, đứa trẻ phải làm sao? Để Nam Thư về nuôi giúp bọn họ à? Nghĩ hay quá nhỉ?”
“Nuôi cái gì mà nuôi! Không nghe thấy sao? Là con gái, nhà họ Thôi không thích, chắc chắn không muốn giữ lại.”
“Bây giờ con trai con gái đều như nhau, cho dù là con gái, cũng là cốt nhục nhà mình, còn chưa đầy hai tháng, sao có thể làm vậy? Cũng quá lương bạc rồi!”
Nếu không sao người ta lại nói người nhà họ Thôi đều là kẻ xấu! Ngoài nhà họ thôi ra, có ai làm được loại chuyện này?”
…
Sắc mặt mẹ Thôi thay đổi mấy lần: “Tôi… Tôi…”
Vốn dĩ bà ta đang định nói gì đó, nhưng từng câu từng chữ nghị luận của mọi người truyền vào tai, khiến mẹ Thôi không khỏi nhớ lại cơn sóng dữ mấy tháng trước, đó là những ngày tháng gian nan nhất bà ta phải chịu đời này.
Mẹ Thôi nhìn từng cái miệng khép khép mở mở trước mắt, người nào cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như lại quay về khoảng thời gian đó. Bà ta bịt kín tai lại theo bản năng, vội vàng chạy trốn.
Ngoài sân.
Dương Tiểu Muội thu hết cảnh này vào trong mắt, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");