(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm đó, Cố Nam Sóc ra ngoài về thì phát hiện ra trong nhà có một vị khách không mời mà đến, người tới không phải ai khác mà chính là mẹ Thôi.
Cố Nam Thư lạnh lùng nói: “Lần trước tôi đã nói với Thôi Hoành Chí rất rõ ràng rồi. Chúng tôi đã ly hôn, sau này hôn tang gả cưới đều không liên quan tới nhau. Chúng tôi ai đi đường nấy, nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ nhà bà còn tới đây tìm tôi làm gì? Bây giờ tôi với Thôi Hoành Chí chỉ là hai người xa lạ, bệnh của anh ta đã khỏi hay chưa, có thể sinh hay không, thì có liên quan gì với tôi? Cho dù đàn ông trên toàn thế giới này đều c.h.ế.t hết, tôi cũng sẽ không quay lại với anh ta, bà bỏ cái suy nghĩ này đi.”
Lần trước? Quay lại?
Cố Nam Sóc vào nhà, kéo Cố Nam Huyền qua một bên, hỏi: “Thôi Hoành Chí đã từng tới? Chuyện này là thế nào?”
Cố Nam Huyền tức giận, hừ mũi một cái: “Còn có thể thế nào? Dương Tiểu Muội sinh cô con gái. Nhà họ Tôn không có được đứa cháu trai như ý nguyện, không cam lòng chứ sao. Lần trước bọn họ lên tỉnh làm giám định cha con, nhân tiện cho Thôi Hoành Chí kiểm tra lại luôn. Bác sĩ nói bệnh của Thôi Hoành Chí đã khỏi quá nửa, có thể khiến phụ nữ mang thai rồi.”
“Thôi Hoành Chí coi báo cáo kiểm tra như báu vật, mừng rỡ tới tìm chị Hai, bảo chị ấy quay lại với anh ta. Nói anh ta có thể sinh rồi, sau này anh ta với chị Hai không ai phải nghe lời đồn đãi vớ vẩn nữa, có thể có con của hai người, có thể sống với nhau hạnh phúc. Chị Hai đuổi anh ta ra ngoài, anh ta không chịu đi, c.h.ế.t sống ăn vạ ngoài cửa, nói chị Hai không đồng ý, anh ta sẽ quỳ trước cửa không đứng dậy. Anh ta muốn chứng minh quyết tâm của mình với chị Hai. Nhưng làm vậy đâu phải chứng minh quyết tâm, rõ ràng là anh ta muốn bức ép với uy h.i.ế.p mà!”
Cố Nam Huyền tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà anh ta quỳ gối trong sân, sân lại không phải của riêng nhà chúng ta, là đất của chung, ai cũng có thể quỳ ở đó. Chúng ta có thể làm gì anh ta? Ban ngày ban mặt, anh ta làm vậy, lập tức kéo một đám người xem náo nhiệt tới. Vậy mà có người còn nói anh ta si tình, nói chị Hai trái tim sắt đá! May mà đúng lúc huyện trưởng Tần tới đây xin lỗi thanh mẹ mình, nhìn thấy màn kịch này, đã bảo thư ký đuổi người đi. Nếu không, còn không biết anh ta sẽ gây chuyện thế nào đâu!”
“Hừ! Vốn dĩ em còn nghĩ, hành động này của anh ta cũng coi như chơi lưu manh, là quấy rầy phụ nữ. Nếu anh ta còn dám đến, em sẽ tới đồn công an báo án, kiện anh ta tội lưu manh! Ai ngờ, sau đó anh ta không tới nữa, lại để mẹ già tới! Bà ấy đến lâu rồi, dây dưa mãi vẫn không xong!”
Ánh mắt Cố Nam Sóc lạnh thấu xương, nghe xong một chữ, sắc mặt hắn lại đen thêm một phần.
Phía bên kia, Cố Nam Thư cũng cảm khái, khóe miệng nở nụ cười châm biếm: “Tôi kết hôn với anh ta năm năm, giấu giếm giúp anh ta ba năm, lừa mọi người đi bệnh viện với anh ta, trộm nấu thuốc cho anh ta uống, cúng không tiến triển chút nào. Bây giờ chúng tôi ly hôn rồi, anh ta lại nói đã khỏi bệnh? Vậy mà anh ta lại có thể khỏi bệnh! Ha!”
Những lời này châm chọc biết bao.
“Nghe ý của bác sĩ, có lẽ là đã khỏi một khoảng thời gian rồi.” Nói tới đây, sắc mặt Cố Nam Thư cũng có chút phức tạp: “Tôi đoán có lẽ là trong khoảng thời gian anh ta bảo tôi giả vờ mang thai, Dương Tiểu Muội mang thai đúng khoảng thời gian đó. Khi ấy anh ta cố kỵ tôi đang “Mang thai”, mọi người đều vô cùng chú ý, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, căn bản không chạm vào tôi. May mà anh ta không chạm vào tôi, nếu không…”
Nếu không cái gì, chị ấy không nói nữa. Cố Nam Sóc lại hiểu được.
Cố Nam Thư và Thôi Hoành Chí có thể ly hôn nhanh gọn lẹ như vậy, quá nửa là vì hai người không có con. Nếu mang thai giả biến thành mang thai thật, sau đó mới biết chuyện giữa Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội, vậy thì chẳng phải càng buồn nôn hơn sao? Nói không chừng sẽ thật sự tới mức sinh non hoặc khó sinh.
Cho dù không bị, đến lúc đó nên giữ hay không giữ lại đứa nhỏ ấy? Giữ lại, trong lòng sẽ không thoải mái. Không giữ lại… Dù sao cũng là một miếng thịt trong bụng mình, đặc biệt là nếu mới mang thai còn dễ làm, nếu nhiều tháng rồi cũng không có cách nào phá bỏ.
Sắc mặt Cố Nam Thư thay đổi vài lần, không biết gặp phải chuyện kiểu này, chị ấy nên cảm thấy buồn cười, hay nên cảm thấy may mắn.
Mẹ Thôi lắc đầu liên tục: “Không phải như thế! Hoành Chí không có tình cảm với Dương Tiểu Muội, do Dương Tiểu Muội lì lợm la liếm, bắt lấy Hoành Chí không bỏ, cô ta là kẻ điên! Nam Thư, Hoảnh Chí chỉ thích con thôi, từ đầu tới cuối đều là con! Lần trước sau khi bị con mắng đuổi đi, về nhà nó không thiết ăn không thiết uốt, cả người đã gầy đi vài vòng rồi, nó…”
“Vậy anh ta c.h.ế.t chưa?”
Mẹ Thôi nghẹn họng, muốn xông lên xé rách miệng Cố Nam Thư ra, đang yên đang lành sao lại nguyền rủa con trai bà ta như vậy? Nhưng nghĩ tới lời Thôi Viện nói, nghĩ tới tiền đồ của nhà họ Thôi, bà ta lại nhịn xuống.
Cố Nam Thư khẽ cười: “Chưa c.h.ế.t đúng không? Lần trước anh ta qua đây là chuyện một tháng trước rồi. Nếu từ hôm đó anh ta thật sự không ăn không uống, anh ta còn sống được sao?”
Mẹ Thôi:…Mẹ kiếp! Chỉ là mấy câu nói để đổi lấy thương xót thôi mà, ai lại đi soi mói từng câu từng chữ như vậy!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");