(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nam Sóc ra khỏi bóng tối, hỏi Tống Giai: “Chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện vừa rồi được chưa?”
“Được rồi!”
Hai người đồng loạt nhìn về phía Cố Kiều, ý tứ đuổi khách hiện lên rõ ràng trong mắt.
Cố Kiều:……
Bây giờ cô ta còn tiếp tục ngốc ở đây thế nào? Thật ra cô ta muốn trực tiếp xông tới ngã vào người Tống Giaii, nếu mềm không được thì cứng. Nhưng có Cố Nam Sóc ở đây, có thể để cô ta được như ý nguyện sao?
Cố Kiều hít sâu một hơi, cắn răng cầm sách vở lên ra về.
Nhìn cô ta đã đi xa, Tống Giaii mới hỏi: “Sao anh biết đêm nay cô ta sẽ đến đây?”
“Đoán. Ban ngày, tôi phát hiện ra cô ta lén lút nhìn cô vài lần. Sáng sớm ngày mai cô phải khởi hành tới thủ đô rồi, nếu cô ta muốn làm gì cô, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng.”
Tống Giaii gật đầu, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Hình như cô ta vẫn luôn muốn tiếp xúc thân thể với tôi. Hai ngày trước chưa từng có hành động kiểu này.”
“Cô ta từng có ý đồ như vậy với mỗi người trong nhà chúng tôi.”
Tống Giaii kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cố Nam Sóc nói tiếp: “Cô không nghe lầm đâu. Chị gái tôi, em gái tôi, cả ba đứa cháu trai tôi cữa, cô ta đều thử qua.”
Tống Giaii cau mày: “Cô ta không thích hợp.”
“Đúng là không thích hợp.”
Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một lát, rồi nói ra tin tức mình biết, trừ tin tức có liên quan tới hạt châu và kiếp trước ra, đều nói cho Tống Giaii, bởi vì bây giờ Cố Kiều đã theo dõi Tống Giaii rồi, phải nhắc nhở để Tống Giaii có phòng bị.
Sau khi nghe xong, Tống Giai trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Nếu loại trừ khả năng trọng sinh, xuyên không, và thần may mắn chuyển thế, vậy thì chỉ còn một khả năng.”
“Tôi cũng nghĩ tới một loại khả năng.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trăm miệng một lời, nói: “Hệ thống!”
Vận may càng ngày càng mạnh, không giống hệ thống thăng cấp sao?
Luôn làm ra những hành động không thể hiểu được, không giống đang hoàn thành nhiệm vụ hệ thống phát ra sao?
Mà bọn họ chính là đối tượng của nhiệm vụ.
Nói là phỏng đoán, nhưng Tống Giai và Cố Nam Sóc đều cảm thấy, dù không chắc chắn trăm phần trăm, cũng phải bảy tám phần.
Tống Giai lại hỏi: “Anh có tin định luật bảo toàn năng lượng không?”
“Hả?”
“Tôi tin trên đời có Âu Hoàng, trên đời có Tù Trưởng. Nhưng hiển nhiên vận may của Cố Kiều không phải tự nhiên mà có. Nếu vận may trên thế giới đều tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, vậy thì vận may hệ thống lấy đâu ra vận may để đưa cho Cố Kiều?”
Cố Nam Sóc lập tức hiểu được ý của Tống Giai: “Cô nghi ngờ cô ta cướp đoạt vận may của người khác?”
“Không biết nữa.” Tống Giai lắc đầu: “Tôi chỉ căn cứ vào những quyển tiểu thuyết đời trước mình xem qua suy luận ra. Kiếp trước, tiểu thuyết mạng viết về hệ thống cướp đoạt vận may của người khác không ít. Nhưng tình huống của Cố Kiều… Tôi không chắc lắm. Bây giờ chúng ta chưa đủ tư liệu, chưa đủ thông tin, không cách nào phân tích.”
Nói xong lời này, trên mặt hai người đều là vẻ ngưng tọng. Nếu thật sự như vậy, thì càng khó khăn hơn.
Phải biết rằng, hệ thống là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, gắn chặt trong bộ não con người, là thứ cao cấp hơn trí thông minh nhân tạo ở thế giới đời trước không biết bao nhiêu lần. Đời trước, khoa học kỹ thuật còn không có cách nào với thứ đồ chơi này. Huống chi trong niên đại khoa học kỹ thuật lạc hậu hơn vài lần hiện tại? Đúng là đả kích lớn mà.
Ánh mắt Cố Nam Sóc lơ đãng dừng trên hạt châu ở cổ tay. Đáng tiếc năng lượng trong hạt châu gần như đã hao hết, nếu không có lẽ vẫn còn hy vọng.
A, từ từ! Vừa rồi có phải hạt châu hơi sáng lên hay không? Ánh sáng rất yếu ớt, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong khoảnh khắc đó độ ấm của hạt châu cao hơn một chút.
Hai mắt Cố Nam Sóc chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Giai, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
Hạt châu có thể tích công đức, hành động vừa rồi là công đức sao? Vì hắn đã cứu Tống Giai, giúp cô ấy không bị Cố Kiều làm hại?
“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có thứ gì sao?”
Cố Nam Sóc lấy lại tinh thần: “Không có. Xin lỗi, vì tôi suy nghĩ mải mê quá.”
Tống Giai cười rộ lên: “Thật ra tôi còn có chút tò mò. Nếu hệ thống chỉ mang tới cho Cố Kiều vận may, cũng không đáng để ý. Nhưng nó còn có thể phản phệ ác ý. Thậm chí anh nói, lần trước gặp phải kẻ cướp. là vì tự dưng xuất hiện tình trạng không thể đối kháng, buộc anh phải chạy về phía nguy hiểm. Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Mỗi một chuyện, nhìn thế nào thì hệ thống cũng không giống như thứ tốt nhỉ?”
“Vậy thứ đồ chơi này, nếu nói nó giúp đỡ Cố Kiều vô điều kiện, anh có tin không? Dựa theo kịch bản trên mạng. Anh nói xem, nếu Cố Kiều không hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống ban bố, cô ta sẽ thế nào? Hoặc là cho dù không có nhiệm vụ, hệ thống giúp đỡ Cố Kiều, nhưng vài lần lại không đạt được thứ mình muốn, hệ thống sẽ thế nào?”
Hai mắt Cố Nam Sóc sáng lên, chậc! Hắn cũng có chút tò mò, muốn biết đây!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");