(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Chấn Bang ở bên cạnh, càng nhìn càng nghi ngờ nhân sinh: “Nhà xưởng do cậu bỏ ra mười mấy vạn mua về đó, có thể nghiêm túc một chút được không?”
Cố Nam Sóc: “Tôi rất nghiêm túc mà! Anh không thấy trước khi ném xúc xắc tôi còn cầu nguyện, cầu trời cao cho tôi chọn đúng tên đẹp hay sao? Nhìn xem, Nam Lân, dễ nghe nhỉ? Kỳ Lân ở phương Nam, có ngụ ý biết bao. Xưởng đồ chơi của chúng ta ở phía nam, tên tôi cũng có chữ nam, ý chỉ xưởng đồ chơi của chúng ta có thể một bước lên trời, tôi cũng vậy. Đẹp không?”
Bản lĩnh nói hươu nói vượn này… Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cái tên “Nam Lân” được chọn ra bởi ném xúc xắc, có lẽ Lương Chấn Bang đã tin rồi.
“Vậy sao cậu không đặt là Nam Long? Long càng có ngụ ý một bước lên trời hơn.”
“Nam Long quá khó nghe! Anh ngốc à!”
Lương Chấn Bang:……
Cố Nam Sóc thở dài: “Anh không hiểu đâu!”
Không hiểu nỗi khổ của những kẻ không biết đặt tên!
Lương Chấn Bang cạn lời, nhìn lên trời cao: “Được rồi, tôi không hiểu! Nhưng mà chắc chắn chọn tên này rồi, đúng không? Tôi không quan tâm biển hiệu hay trên hồ sơ, tất cả đều dùng tên này đấy nhé?”
“Được rồi!”
Hai người phân công hợp tác. Cố Nam Sóc khống quản lý tổng quan, sau khi đưa ra quyết sách, sẽ giao cho Lương Chấn Bang thực hiện. Còn hắn thì bắt đầu thiết kế món đồ chơi mới. Nếu muốn thành công với nghề sản xuất đồ chơi này, tiếp tục sử dụng cách làm của Lý Thủ Nghĩa, chế tạo ra món đồ chơi mà xưởng nào cũng có thể tạo ra là không được. Hắn cần sáng tạo ra sản phẩm mới.
Số đồ chơi như tháp cầu vồng, đồ rút gỗ linh tinh bán trong cửa hàng quần áo trước đây cũng mới mẻ thật, nhưng nói về xuất sắc, mấy thứ đó hoàn toàn không đủ.
Nhưng điểm này không hề khó, các món đồ chơi bầy bán đời sau nhiều vô kể, hắn đều có thể sử dụng.
Điểm mấu chốt là, nên làm thứ gì trước nhỉ? Bởi vì chủng loại và kiểu dáng của các món đồ chơi đời sau quá nhiều, trong lúc nhất thời hắn không thể nào làm ra được toàn bộ.
Sau nhiều lần suy tư, cuối cùng Cố Nam Sóc quyết định chọn xe hồi lực. Nguyên lý rất đơn giản, chỉ cần dùng sức kéo xe về phía sau rồi buông tay ra, xe sẽ trượt về phía trước nhờ lực đẩy do trục quay và bánh răng truyền đến.
Loại đồ chơi này, trẻ con đời sau đều không thèm chơi. Nghĩ mà xem, trẻ con đã chơi chán ô tô điều khiển từ xa rồi, ai còn thích chơi xe hồi lực? Nhưng ở niên địa này, xe hồi lực vẫn là món đồ chơi mới mẻ. Để càng nổi bật hơn, Cố Nam Sóc còn quyết định thiết kế thành vài kiểu xe đặc biệt. Ví dụ như xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thường.
Hiện giờ đã có xe cứu hỏa và xe cứu thương, nhưng vì đủ lý do, mức độ phổ cập không cao. Nhiều người biết có xe cảnh sát, nhưng rất ít người biết, trên đời này còn có xe cứu hỏa và xe cứu thương.
Nghĩ đến điểm này, Cố Nam Sóc lại có thêm ý tưởng khác. Hắn lấy giấy bút ra viết ba bản tư liệu. Là ba bản giới thiệu đơn giản về ba loại xe trên, mặt khác còn ghi thêm vài dòng kiến thức tương quan.
Ví dụ như đối với xe cảnh sát, hắn viết những tình huống nào có thể gọi công an giúp đỡ. Ví dụ như bị trộm, ví dụ như bị người uy hiếp… vân vân. Đặc biệt hắn còn nhấn mạnh vài mánh khóe của kẻ lừa đảo, để mọi người chú ý, nếu gặp, nhất định phải báo cho cảnh sát.
Đa số người thời nay gặp phải chuyện gì trong cuộc sống, cũng không có ý định đi báo cảnh sát. Hắn viết ra bản mô tả này, xem như một loại phổ biến kiến thức kiểu mới.
Đối với xe cứu hỏa, hắn viết, nếu gặp phải họa hoạn thì nên làm thế nào, gặp phải tình trạng thiếu không khí nên xử lý ra sao. Khi chạy trốn nên cố gắng cúi người chạy, trong trường hợp lửa cháy mạnh cố gắng đừng hoảng loạn, tránh xuất hiện trường hợp dẫm đạp lên nhau. Nếu như không thể nào chạy ra khỏi đám cháy, phải ở trong nhà chờ đợi cứu viện, thì nên dùng dùng khăn ướt che miệng, lấy giẻ ướt che lại khe hở cửa sổ… vân vân
Còn với xe cứu thương, hắn viết ra phương pháp xử lý vài tình huống khẩn cấp. Ví dụ như bị rắn cắn, sao có thể phân biệt được là rắn độc hay rắn không độc, phân biệt xong nên xử lý vết thương thế nào. Ví dụ như bị ngã khiến phần đầu bị thương, cố gắng không tùy tiện di chuyển người bệnh, hoặc động tới vết thương. Nếu không có cách nào gọi nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp tới giúp đỡ, phải tự mình đưa tới bệnh viện, nên dùng gạch hoặc thứ gì đó cố định phần đầu của người bị thương trước, sau đó mới di chuyển. Ví dụ như bị thức ăn rơi vào đường thở, phải dùng cách nào để lấy dị vật ra ngoài. Sợ từ ngữ miêu tả không rõ, Cố Nam Sóc còn cố ý vẽ hình minh họa đơn giản.
Buông bút, Cố Nam Sóc xoa cổ tay, kiểm tra lại ba bản tư liệu vài lần, sau khi xác nhận không có sai lầm, mới giao cho Lương Chấn Bang mang đi in ấn.
Xưởng đồ chơi của hắn cũng không nhàn rỗi. Về xe hồi lực, Cố Nam Sóc định làm hai loại.
Một loại bình thường. Một loại có thêm âm thanh, sẽ phát ra âm thanh tương ứng với từng loại xe, cũng bỏ thêm vài câu nói đơn giản.
Ví dụ như xe cảnh sát, ngoài tiếng còi xe cảnh sát ra, còn có thể xuất h iện vài câu như “Phạm nhân bên trong nghe rõ, anh đã bị bao vây, mau buông vũ khí xuống, không được thương tổn tài sản và tính mạng của người dân.” “Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.”… vân vân. Hai loại xe khác cũng vậy. Trên đỉnh xe còn gắn thêm đèn nhấp nháy, nhìn lại càng bắt mắt hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");