(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe được lời từ chối của Lý Thủ Nghĩa, Trần Tuấn Huy có chút kinh ngạc. Bởi vì trong mắt ông ta, dù Cố Nam Sóc có thể hoàn thành mục tiêu theo đúng bản hợp đồng hay không, đối với Lý Thủ Nghĩa mà nói, đều có thể tiến có thể lui, luôn có lợi. Cố Nam Sóc mới là người phải chịu áp lực, phải gánh vác nguy hiểm. Cho dù muốn từ chối cũng nên là Cố Nam Sóc. Nhưng Cố Nam Sóc kiên trì, Lý Thủ Nghĩa lại lùi bước, điều này khiến ông ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Nam Sóc lại không cảm thấy có gì bất ngờ, chỉ thở dài một hơi, xem ra ở thời đại này, hợp đồng đánh cuộc như vậy vẫn không được mọi người tiếp thu. Hắn đã cố gắng hết sức mình, cho dù Lý Thủ Nghĩ có từ chối vì điều gì đi chăng nữa, hắn cũng tiếp thu lựa chọn của đối phương.
Thấy Lý Thủ Nghĩa định đi, Cố Nam Sóc hỏi: “Ông chủ Lý, không biết kỳ hạn bên Úc Thành cho là tới khi nào?”
“Trước cuối tháng.”
Cuối tháng, không còn nhiều thời gian.
“Muốn tới Úc Thành từ Bằng Thành, chỉ cần đi qua Cảng Thành, sau đó là tới Úc Thành. Nếu đi vội vã, một ngày là có thể tới nơi. Nếu đi chậm, cũng chỉ mất hai ngày. Cộng thêm hai ngày phòng ngừa biến cố đột nhiên xuất hiện, tính toán kỹ càng, ông chủ Lý chỉ cần lấy được tiền trước ngày 27 là được, sẽ không sợ con trai xảy ra chuyện. Cho nên tôi có yêu cầu quá đáng, hy vọng ông chủ Lý có thể đồng ý.”
Lý Thủ Nghĩa có chút khó hiểu.
Cố Nam Sóc nói tiếp: “Xin ông chủ Lý đừng bán nhà xưởng trước ngày 27,, cho tôi thêm chút thời gian đi chuẩn bị tiền.”
Lý Thủ Nghĩa kinh ngạc. Đối phương còn thiếu bảy vạn, chỉ có vài ngày, chuẩn bị thế nào? Nếu thật sự có thể kiếm đủ tiền, cần gì phải đưa ra bản hợp đồng kia?”
“Tôi biết có người ép giá tới mười vạn, ông chủ Lý không muốn bán. Thứ nhất là vì cái giá mười vạn quá thấp, thứ hai, có lẽ ông chủ Lý cũng nghi ngờ, chuyện con trai ông ở Úc Thành là do bọn họ giở trò. Người bạn dẫn con trai ông tới Úc thành kia, rất có thể chính là người của bọn họ. Cho nên đừng nói chỉ mười vạn, dù bọn họ có lấy ra đủ mười hai vạn, trong lòng ông ít nhiều vẫn có chút không cam lòng. Hơn nữa tôi đoán, thời gian càng ngày càng gần, khi ông chủ Lý không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể tới tìm bọn họ, chỉ sợ ngay cả mười vạn bọn họ cũng sẽ không bằng lòng đưa cho ông.”
Lý Thủ Nghĩa nghe xong, trong lòng căng thẳng, nhưng không thể phủ nhận, lời này của Cố Nam Sóc có thể chính là sự thật. Sao ông ta không biết, nếu lại tiếp tục kéo dài, sẽ chỉ khiến đối phương càng tức giận, sẽ càng ép giá thấp hơn. Nhưng trong lòng ông ta không qua nổi ba chữ: Không cam lòng!
“Ông chủ Lý, mọi chuyện đã tới nước này rồi. Ông đã từ chối bọn họ hai lần, cho dù ông bán luôn cho bọn họ, cây gai trong lòng cũng đã tồn tại. hôm nay bán cho bọn họ, hay là để tới ngày 27 bán cho bọn họ, đã không có gì khác nhau. Nếu đã như vậy, sao không chờ thêm vài ngày?”
Lý Thủ Nghĩa ngẫm nghĩ một lát, sau đó cắn răng nói: “Được!”
Đợi ông ta đi khỏi, Trần Tuấn Huy nghi ngờ hỏi: “Hôm nay đã là ngày 22 rồi, chỉ còn năm ngày, cậu biết đi đâu kiếm ra bảy vạn?”
Cố Nam Sóc không nói gì. Hắn định tới Cảng Thành một chuyến.
Không thể chạm vào bài bạc, nhưng có thể suy xét thị trường chứng khoán. Con đường này không phải hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng chưa bao giờ hành động, bởi vì nhìn từ góc độ nào đó, tỷ lệ rủi ro trên thị trường chứng khoán càng lớn hơn.
Hắn không phải “Thần cổ phiếu”, không phải chuyên viên giao dịch chứng khoán, thậm chí đời trước chuyên ngành hắn học cũng không phải tài chính, hắn không thể mua cổ phiếu nào cổ phiếu đó tăng giá. Thứ duy nhất hắn có thể lợi dụng, chính là kinh nghiệm đời trước khi toàn dân xào cổ phiếu, và năng lực “Tiên tri” những ngành nghề sẽ phát triển trong khoảng thời gian sắp tới.
Mấy thứ này, nếu như mua lâu dài, có lẽ thật sự có thể kiếm lớn. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủn, muốn số tiền trong tay tăng gấp đôi, Cố Nam Sóc không hề nắm chắc. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, hắn chỉ có thể thử một lần.
Hắn giữ lại một vạn làm tiền vốn dự phòng, bốn vạn còn lại đua một phen. Thắng, có thể thuận lợi mua xưởng đồ chơi. Còn thua…
Thua thì thua thôi! Hắn có thể kiếm được số tiền này trong khoảng thời gian chưa tới một năm, còn sợ sau này không thể kiếm lại hay sao?
Đời trước hắn đã từng trải qua vài năm gian nan gây dựng sự nghiệp, khiến hắn hiểu rõ một đạo lý. Người làm chuyện lớn phải quyết đoán, có gan, không thể sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau. Té ngã không đáng sợ! Ngã ở đâu đứng lên ở đó!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");