Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 167: Tới thăm ân nhân




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Tần.

Tần Tư Viễn nhìn thấy vị phu nhân tư thái ung dung đang ngồi trong nhà, thì rất kinh ngạc: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Ngạn Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ có thể không tới sao?”

Tần Ngạn chạy lạch bạch từ cầu thang xuống, chui vào trong lòng vị phu nhân kia: “Bà nội!”

Bà Tần lập tức cười nở hoa: “Ai! Nào, để bà nội nhìn xem, có bị thương chỗ nào không?”

“Không ạ! Cháu chỉ bị trầy da một chút thôi, đã khỏi từ lâu rồi. Nhưng mà anh Quang Lâm… Nếu không phải vì che chở cho cháu, anh ấy sẽ không bị thương nặng như vậy.”

Hai mắt bà Tần chợt lóe lên, tự động bỏ qua Hứa Quang Lâm, kéo cháu trai ngồi xuống nói chuyện.

Tần Tư Viễn liếc mắt nhìn hai bà cháu một cái, bỏ lại một câu “Con đi làm”, rồi cầm cặp ra cửa.

Anh ta đi khỏi, bà Tần mới hỏi rõ chi tiết chuyện ngoài ý muốn lần này.

“Ý cháu là, Tư Viễn đã dẫn cháu đi cảm ơn vị ân nhân kia rồi?”

“Vâng!”

“Có mang theo quà tặng không?”

“Có amng! Trái cây, thực phẩm dinh dưỡng và một vài thứ khác đều đã tặng, còn tặng hai phần, cả của cháu, cả của anh Quang Lâm.”

Bà Tần khẽ bĩu môi, nói thầm: “Đối xử với thằng súc sinh kia tốt thế làm gì.”

Giọng nói quá nhỏ, Tần Ngạn không nghe rõ: “Bà nội nói gì cơ? Bà nội?”

“Không có gì.” Bà Tần ngồi thẳng người: “Bà hỏi cháu này, ngoài mấy thứ đó ra, còn cho thứ gì nữa không? Tiền thì sao?”

Tần Ngạn lắc đầu: “Chú út nói trực tiếp đưa tiền không thỏa đáng, tặng quà là được. Tóm lại là ân tình này, các cháu nhớ kỹ.”

Nghe thấy thế, bà Tần không vui ra mặt: “Vậy chú út có nói, bảo vị ân nhân kia có việc gì thì tới tìm chú ấy hay không?”

“Có ạ!”

Bà Tần càng không vui, Tần Ngạn lại cảm thấy không hiểu ra sao: “Bà nội, có gì không đúng à?”

Bà Tần không trả lời, dỗ cậu ta ra ngoài, rồi vẫy tay gọi cháu trai La Vĩnh Thanh theo mình tới đây đến gần.

“Đi hỏi thăm về Cố Nam Sóc kia một chút.”

Cháu trai La Vĩnh Thanh sửng sốt: “Hỏi thăm cái gì ạ? Dù sao cũng là ân nhân nhà mình, không tốt lắm…”

“Dù sao cô cũng phải biết người cứu Ngạn Nhi là loại người nào chứ! Còn nữa, hỏi thăm một chút gia đình thế nào, cô cũng dễ chuẩn bị tiền.”

Cháu trai bà ta càng cảm thấy kỳ lạ: “Tiền?”

Sắc mặt bà Tần sa sầm xuống: “Cháu không nghĩ lại xem nhà chúng ta là nhà nào, nhà cậu ta là nhà nào? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn lần này, khả năng cả đời cậu ta cũng không giao thoa gì với chúng ta. Bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, nhìn thấy có thể một bước lên trời, cậu ta sẽ buông tha sao? Càng đừng nói Tư Viễn còn hứa hẹn với cậu ta, có việc gì cứ tới tìm Tư Viễn. Với tính tình của Tư Viễn, nếu cậu ta thật sự mở miệng, Tư Viễn sẽ từ chối sao? Tư Viễn chính là huyện trưởng huyện Nguyên Hoa, tôi không thể để cậu ta hủy hoại tiền đồ của Tư Viễn.”

“Không tới mức ấy chứ? Tư Viễn là người có chừng mực, biết việc gì có thể giúp, việc gì không thể giúp. Nếu cậu ta đưa ra yêu cầu quá giới hạn, Tư Viễn sẽ không để ý.”

Bà Tần liếc mắt lườm cháu trai một cái: “Nếu Tư Viễn thật sự có chừng mực, sẽ bỏ qua con đường cô khổ tâm tính toán cho nó, chạy tới huyện thành nhỏ chim không thèm ỉa này sao? Nhưng tới cũng tới rồi, nhậm chức hai ba năm kiếm thêm lý lịch lại chuyển về cũng được, không nhắc lại việc này nữa. Nhưng trước kia nó từng làm gì vì Thẩm Tố Tâm, cháu không rõ sao? Cháu dám nói, nó sẽ không tái phạm?”

Cháu trai nghẹn họng, lập tức ngậm miệng.

“Hơn nữa, cho dù Tư Viễn hiểu rõ, cô cũng không thể trơ mắt nhìn loại người này quấn lấy nhà chúng ta không bỏ. Ân cứu mạng phải báo, nhưng không thể bắt chúng ta dùng cả đời để báo ân chứ? Được rồi, bảo cháu làm gì thì cháu làm đi!”

“Vâng! Cháu lập tức đi tìm hiểu.”

********

Nhà họ Cố.

Bà Tần rất bất ngờ: “Cậu Cố không có nhà?”

Cố Nam Thư vừa rót nước cho bà Tần, vừa nói: “Đi Bằng Thành rồi.”

“Không phải vừa xuất viện được vài ngày sao?”

Cố Nam Thư cười nói: “Em trai cháu bị thương không nặng, còn là người không chịu ngồi iên một chỗ. Đã nhốt nó ở nhà tĩnh dưỡng một tuần rồi, nếu còn nhốt nữa, nó sẽ nổi giận mất. Nó cũng có hợp tác bên Bằng Thành, phải thường xuyên qua đó. Bây giờ đã hơn một tháng không đi rồi, hôm qua đối tác bên kia gọi điện thoại tới, không biết nói chuyện gì đó, nó lập tức thu dọn đồ đạc suốt đêm, sáng nay mua vé tàu hỏa đi rồi.”

“Đúng là người bận rộn! Xem ra chúng tôi từ thủ đô tới đây muộn rồi, không đuổi kịp.”

Cố Nam Thư sửng sốt, sao giọng điệu này lại có điểm không thích hợp thế nhỉ? Thật ra chị ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ khách sáo hỏi: “Không biết bà có uống quen lá trà chỗ chúng cháu không? Lá trà chỗ chúng cháu có hai loại, một loại là…”

Chị ấy còn chưa nói xong, bà Tần đã hỏi: “Có Minh Tiền Long Tỉnh không?”

“Không có.”

“Trà xanh Lục An thì sao?”

“Cũng không có.”

Bà Tần cũng không cảm thấy thất vọng, mà cười rộ lên: “Không cần nghĩ cũng biết sẽ không có, sợ là nhà cô còn chưa từng thấy qua lần nào.”

Cố Nam Thư nhíu mày, hiện tại càng xác định, đúng là bà cụ này có vấn đề.

Bà Tần đẩy cái ly ra ngoài: “Nếu đều không có, vậy thì không cần phiền toái.”

Cố Nam Thư không phải người ngoan ngoãn để người khác khinh bỉ, không cần thì thôi. Chị ấy buông mạnh ấm nước xuống, khiến mấy cái chén rung lên kêu leng keng. Sửa lại làn váy, ngồi xuống đối diện với bà ta: “Nếu đã không uống, vậy thì nói chuyện chính đi. Hôm nay bà tới đây làm gì?”

Dáng vẻ này, hành động này, khiến bà Tần rất không vui. Bà ta cố chịu đựng, nói: “Tất nhiên là tới thăm hỏi ân nhân rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.