(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có vết xe đổ lần trước, hai ngày qua Cố Kiều đã cố ý sử dụng hết cơ hội, xem kỹ hợp đồng một lượt. Bởi vì có quá nhiều điều khoản, cô ta không dám nói mình đã hiểu hết toàn bộ, nhưng ít nhất cũng đã biết rõ bảy tám phần, đặc biệt là về vấn đề cấp bậc của hệ thống, về kỹ năng và thẻ đạo cụ, cô ta còn thận trọng xem xét kiểm tra kỹ vài lần.
Nhưng trong hợp đồng không hề nói tới điều này. Đây là thuộc tính ẩn của hệ thống, cần có điều kiện nhất định mới có thể mở ra. Nếu không có đủ điều kiện, khả năng cả đời đều không xuất hiện. Mà kỹ năng do thuộc tính ẩn mang tới có hiệu quả thế nào, cũng chỉ có thể biết được sau khi sử dụng.
Ví dụ như hiện tại.
Cố Kiều chưa bao giờ nghĩ tới, dùng điểm năng lượng chuyển hóa từ vận may để bổ sung tỉ lệ giảm đi và tăng cấp hệ thống sẽ có thể đảm bảo hệ thống không giảm cấp bậc. Nói thế nào thì điều này cũng là niềm vui ngoài ý muốn, như vậy cô ta càng không cần lo được mất, rơi vào hố sâu không đáy. Nhưng cô ta không quên câu cuối cùng hệ thống nói “Trừ khi người bị cướp đoạt vận may khôi phục lại”.
Câu này khiến cô ta lại bắt đầu căng thẳng.
Sau khi thu lấy vận may của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa, vốn dĩ cô ta nghĩ tới lời hệ thống nói, vận mệnh của người bị thu lấy vận may chưa chắc chắn sẽ không ổn, tất cả đều có cơ hội xuất hiện biến hóa. Huống chi, chỉ cần cô ta sống tốt, tất nhiên sẽ giúp đỡ chú Tư thím Tư. Chưa chắc vận may của chú Tư, thím Tư đã không thể khôi phục.
Nhưng bây giờ, cô ta lại không biết, mình nên hy vọng chú Tư thím Tư khôi phục lại vận may, hay là hy vọng bọn họ không khôi phục lại mới tốt.
“Này! Gắp thức ăn, ăn đi! Sao chỉ uống cháo không gắp đồ ăn thế?”
Thấy Hồ Dao Hoa gắp đồ ăn bỏ vào bát mình, và quả trứng gà đã bóc vỏ sẵn để bên cạnh, sắc mặt Cố Kiều thay đổi mấy lần, trong lòng vô cùng giãy giụa.
Chú Tư thím Tư đều đối xử với cô ta tốt như vậy, sao cô ta có thể khoanh tay đứng nhìn bọn họ cả đời đều không thuận lợi, bị vận rủi quấn thân? Nhưng nếu để bọn họ khôi phục vận may, cô ta sẽ lại rơi vào khốn cảnh.
Đúng lúc ấy, có người xông tới.
“Hồ Dao Hoa! Ôi chao, sao cô vẫn ngồi đây ăn cơm thế! Đi mau! Tứ Tường nhà các cô bị xe đ.â.m phải rồi! Mau cầm tiền tới bệnh viện đi!”
Rầm!
Bát đũa rơi xuống đầy đất.
Sắc mặt Hồ Dao Hoa trắng bệch: “Anh nói gì cơ? Không thể nào! Tứ Tường nhà chúng tôi đi tham gia thi đại học, sao có thể bị xe đâm?”
“Thi đại học cái gì! Cậu ta vừa ra tới chỗ ngoặt đầu đường đã bị xe đ.â.m phải. Chuyện lớn thế này tôi có thể lừa cô sao? Mau mau, đi nhanh đi!”
Hồ Dao Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Kiều đã lao ra ngoài trước, chạy tới nơi xảy ra chuyện. Quả nhiên ở nơi người báo tin nói, cô ta trông thấy người vây xem đứng đầy xung quanh. Cố Kiều đẩy đám người ra, đi vào, Cố Tứ Tường đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Máu tươi chói mắt chảy đầy đất khiến đầu óc Cố Kiều kêu ong ong, cô ta không khống chế nổi cả người bắt đầu run rẩy.
Là tại cô ta sao? Tại cô ta thu lấy vận may của chú Tư, chú Tư mới xảy ra chuyện đúng không?
Nghĩ tới đây cô ta lại liều mạng lắc đầu, không đâu! Không phải cô ta! Chắc chắn không phải tại cô ta.
***
Bệnh viện.
Cố Tứ Tường đã ra khỏi phòng giải phẫu. Bởi vì được đưa tới kịp thời, cứu trị thích đáng, vết thương của anh ta không nghiêm trọng lắm, hiện tại không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vì bị thương ở đầu, có để lại di chứng hay không còn phải quan sát thêm. Nhưng ít nhất người vẫn hoàn hảo, không thiếu tay thiếu chân, xem như may mắn lớn rồi.
Nhưng Hồ Dao Hoa lại không hề cảm thấy may mắn, cô ta ngồi bên mép giường, giống như người gỗ vậy, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt ngây dại.
Có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Rõ ràng là trước khi cô ta gả cho Cố Tứ Tường, tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như trong giấc mơ của cô ta. Nhưng vì sao từ khi cô ta gả cho Cố Tứ Tường, lại luôn xuất hiện kết cục “Ngoài ý muốn” như vậy?
Trong mộng, Tống Giai không hề quay lại trường học.
Trong mộng, mấy năm sau Tống Ngọc Mai vẫn sống vui vẻ ở thôn Dương Liễu, cuộc sống không biết dễ chịu bao nhiêu, căn bản không bị bắt ngồi tù.
Trong mộng, Cố Tứ Tường thuận lợi thi đỗ đại học chính quy trong cuộc thi đại học lần này, căn bản không xảy ra tai nạn xe cộ.
Trong mộng……
Hồ Dao Hoa nhíu mày, còn chuyện gì nhỉ? Cô ta có cảm giác mình đã bỏ quên tin tức nào đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Nhìn Cố Tứ Tường nằm trên giường bệnh, Hồ Dao Hoa cắn môi. Dù tay chân vẫn còn đầy đủ, dù đã không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng kỳ thi đại học đã kết thúc, thi thiếu hai môn, anh ta còn thi đỗ được sao?
Không thi đỗ đại học, Cố Tứ Tường còn có thể vào làm nhân viên chính phủ sao? Cô ta còn có thể trở thành phu nhân của lãnh đạo sao?
Nếu không thể, vậy thì trước đây cô ta tính kế ở bên Cố Tứ Tường, hao hết tâm tư gả cho anh ta, chịu hạ mình cúi người nuốt hết ấm ức lấy lòng anh ta và Cố Kiều, không phải đều tốn công vô ích sao?
Hồ Dao Hoa thật sự rất mê mang, trong khoảnh khắc này, cô ta không còn cách nào tin tưởng cảnh tượng trong mơ nữa, càng không biết bản thân nên làm thế nào bây giờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");