(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại một ngày nữa trôi qua.
Sáng hôm đó, Cố Kiều bị tiếng cảnh báo chói tai đánh thức.
“Cảnh báo! Hệ thống cấp ba đã giảm xuống 91%, chỉ còn 10% cuối cùng, xin ký chủ mau chóng thu hoạch năng lượng, bổ sung thiếu hụt.”
“Cảnh báo! Hệ thống cấp ba đã giảm xuống 91%, chỉ còn 10% cuối cùng, xin ký chủ mau chóng thu hoạch năng lượng, bổ sung thiếu hụt.”
“Cảnh báo! Hệ thống cấp ba…”
Từng tiếng cảnh báo vang lên, kéo Cố Kiều tỉnh lại khỏi cơn mơ. Cô ta mở màn hình chính ra xem, thấy dòng tỉ lệ phần trăm đã biến thành màu đỏ, Cố Kiều lập tức biến sắc.
“Sao lại thế này! Sao đột nhiên lại giảm nhiều như vậy? Trước đây không phải nói tin đồn chỉ lan truyền trong khối mười hai ở trường học, phạm vi lan truyền không rộng sao? Hơn nữa dựa theo tốc độ trước đây, ta tính toán, ít nhất phải ngày mai mới giảm đi 90%, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?”
“Các hộ gia đình trong khu tập thể đã biết ân oán đời trước giữa nhà ký chủ và nhà Cố Nam Sóc, cũng đã biết quan hệ giữa ký chủ và Tống Ngọc Mai, còn biết ký chủ cũng xuất hiện ở hiện trường vụ án, bị công an bắt giam thẩm vấn.”
Hốc mắt Cố Kiều đỏ bừng, tức giận đến mức cả người run rẩy. Nếu chỉ hai điều phía sau, còn có thể là do người khác tiết lộ, nhưng điều đầu tiên thì sao? Ai biết ân oán đời trước giữa hai nhà bọn họ?”
Cố Nam Sóc! Là hắn! Chắc chắn là hắn!
Giây phút này, trong mắt Cố Kiều tràn đầy hận ý. Vì sao? Vì sao phải đối xử với cô ta như vậy? Vì sao cứ phải đối đầu với cô ta?
“Sức chiến đấu của thím Vương, thím Lưu và các bà thím khác vô cùng mạnh mẽ, qua miệng bọn họ, những việc này đang bị lan truyền với tốc độ chóng mặt.”
“Ta đã nhắc nhở ký chủ rồi. Vận may của Cố Nam Sóc quá mạnh, có hắn để ý, muốn ra tay với người nhà hắn hoàn toàn không ổn thỏa, thủ đoạn của ký chủ còn quá thấp kém, rất dễ khiến bọn họ nghi ngờ, kiến nghị ký chủ nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.”
Cố Kiều tức muốn hộc máu: “Ta cũng muốn suy nghĩ kỹ lắm chứ, nhưng ngươi phải cho ta thời gian suy nghĩ mới được! Tỉ lệ phần trăm giảm mạnh như vậy rồi, ta lấy đâu ra thời gian cẩn thận tính toán! Ngươi chỉ biết nói ta, ta làm thế này không đúng, làm thế kia cũng không đúng! Vậy người thử nói cho ta xem, nếu ta không làm như vậy, ta còn có thể làm thế nào?”
“Hệ thống đã đưa ra phương án cho ký chủ, kiến nghị ký chủ ra tay với Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa, xác suất thành công sẽ cao hơn.”
Cố Kiều ngẩn người, sắc mặt giãy giụa.
“Đinh! Tỉ lệ phần trăm còn lại không tới 8%, dựa theo tốc độ này, mười phút sau sẽ ngã xuống cấp hai. Xin ký chủ mau chóng thu hoạch năng lượng, ổn định cục diện.”
Mười phút! Chỉ mười phút, cô ta phải làm sao bây giờ?
Cố Kiều cắn răng, xoay người ra ngoài.
Trong phòng khách, Hồ Dao Hoa đang thu dọn đồ dùng học tập và bữa sáng cho Cố Tứ Tường.
Cố Kiều sửng sốt một lát mới phản ứng lại, hôm nay là buổi thi đại học cuối cùng. Hai ngày nay tinh thần của cô ta không ổn lắm, đã xem nhẹ việc này.
“Kiều Kiều dậy rồi à? Thím vừa nghe thấy hình như cháu nổi giận trong lòng, đang định lát nữa vào xem thử. Làm sao vậy? Không việc gì chứ?”
Cố Kiều hít sâu một hơi, che giấu toàn bộ cảm xúc, cười nói: “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng.”
“Không sao là tốt rồi!”
Cố Tứ Tường sắp phải tới trường thi, Hồ Dao Hoa kiểm tra lại đồ dùng vài lần mới đưa lại cho anh ta, còn không nhịn được dặn dò. Cố Tứ Tường vừa gật đầu vừa đáp lời.
Tròng mắt Cố Kiều xoay chuyển, bước đến nói: “Chú Tư, chú cứ yên tâm thi cho tốt, đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lực. Thành tích học tập của chú không tồi, mấy lần trước đều do không đủ may mắn, lần này nhất định có thể thi đỗ. Mọi người đều nói cháu là ngôi sao may mắn, có vận may. Cháu đưa vận may của cháu cho chú, lần này nhất định chú có thể thi đỗ đại học, tới Hải Thành, tới thủ đô!”
Hồ Dao Hoa bật cười: “Cháu có lòng như vậy, là đủ rồi.”
“Thím Tư đừng coi lời cháu nói là lời trẻ con vui đùa, cháu thật lòng đó. Chú Tư đối xử tốt với cháu như vậy, cháu tin tưởng, nếu chú Tư có vận may, cũng sẽ sẵn lòng tặng cho cháu. Đúng không?”
Hai mắt Cố Kiều khẽ chớp chớp nhìn thẳng vào Cố Tứ Tường, vẻ mặt đầy chờ mong.
Khóe môi Cố Tứ Tường khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói: “Đúng.”
“Đinh! Kiểm tra được Cố Tứ Tường tự nguyện đưa vận may của mình cho ký chủ, hệ thống đang thu lấy!”
Hai tay rũ bên người Cố Kiều run rẩy, nắm chặt lại rồi nhanh chóng buông ra.
“Thu được 10%...”
“Thu được 20%...”
“Thu được 30…”
…
Cuối cùng trước khi Cố Tứ Tường ra ngoài, hệ thống đã thu được 100%.
“Thu lấy vận may thành công, đang chuyển hóa thành năng lượng.”
“Đã chuyển hóa thành năm trăm điểm năng lượng.”
Cố Kiều có chút kinh ngạc. Cố Tứ Tường là cái tên đứng cuối danh sách, vận may của anh ta là màu đỏ, còn vô cùng ngắn. Vậy mà lại thu được tận năm trăm điểm năng lượng? Cách thu lấy này còn dễ dàng hơn nhiều so với cô ta cực khổ xây dựng hình tượng, tích cóp danh vọng, làm việc thiện, hoặc trăm phương nghìn kế khiến nam sinh thích cô ta!
“Xin hỏi ký chủ, có dùng toàn bộ để bổ sung tỉ lệ phần trăm cấp bậc đã giảm đi không?”
“Có!”
“Vâng! Bổ xung năm trăm điểm năng lượng, hiện giờ hệ thống cấp ba còn thiếu khuyết 48%.”
Nói cách khác còn thiếu bốn trăm tám mươi điểm.
Ánh mắt Cố Kiều chuyển sang Hồ Dao Hoa. Vận may màu đỏ của Cố Tứ Tường đã có thể mang tới cho cô ta năm trăm điểm năng lượng rồi. Không biết vận may màu tím của Hồ Dao Hoa có thể mang tới cho cô ta bao nhiêu nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");