(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cô Nam Huyền!”
Cố Nam Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Cố Kiều thì khẽ nhíu mày, nhanh chóng xách theo bữa sáng trong tay, tiếp tục đi về phía trước.
“Cô Nam Huyền, chờ cháu với! A…”
Cố Nam Huyền khẽ nghiêng người.
Rầm! Cố Kiều ngã trên mặt đất, vẻ mặt ấm ức, đáng thương nói: “Cô Nam Huyền, cô đỡ cháu dậy được không?”
Trong lòng Cố Nam Huyền vẫn còn oán trách cô ta vì có mặt ở hiện trường lại trơ mắt nhìn Cố Nam Sóc chịu tội không báo cảnh sát, không muốn giúp lắm. Nhưng đối phương ngã ngay trước mặt mình, đỡ một cái cũng không có gì to tát. Bởi vạy vẫn bước đến vươn tay ra. Cố Kiều nhân cơ hội đó nắm lấy cổ tay Cố Nam Huyền, giả vờ mượn lực đứng lên, nhưng gần đứng dậy chân lại lảo đảo ngã xuống.
“Cô Nam Huyền, khả năng chân cháu bị thương rồi, cháu đau quá, không cử động được. Cô cõng cháu một đoạn được không?”
Đỡ một cái đã không tệ rồi, còn cõng sao?
“Nhà ngay phía trước, không xa lắm.”
Cố Nam Huyền ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía nhà mình: “Nếu không xa thì cô chờ chút, để tôi đi gọi thím Tư cô tới cõng cô về.”
Cố Kiều:……
Trong lúc cô ta ngây người, Cố Nam Huyền đã thoát khỏi tay cô ta rồi.
“Đinh! Thời gian tiếp xúc thân thể chưa đầy một phút, thu lấy thất bại.”
Mẹ kiếp! Sao Cố Nam Huyền này lại không ra bài theo lẽ thường vậy?
Cố Kiều vội vàng bò dậy, khập khiễng đuổi theo: “Không cần, cô Nam Huyền. Bây giờ cháu cảm thấy đỡ hơn chút rồi, cô Nam Huyền, cháu….”
Cô ta vừa tới gần, Cố Nam Huyền đã nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn cô ta: “Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”
Tay Cố Kiều dừng giữa không trung, thả xuống không xong, không thả cũng không được, chỉ có thể tự tìm bậc thang cho mình.
“Cháu…. Cháu bị ngã, nên đi đường không vững lắm, mới muốn tìm chỗ vịn.”
Cố Nam Huyền nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Tôi cảm thấy cô đi rất vững mà.”
Cố Kiều:…… Khóe miệng co giật.
“Cô Nam Huyền, cô đừng như vậy. Cháu biết cô vẫn đang trách cháu. Cháu không dám báo cảnh sát, khiến chú Nam Sóc bị thương là cháu không đúng. Cháu… Cháu chỉ muốn tới xin lỗi mọi người…”
Cố Nam Huyền càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Anh trai tôi đã xuất viện rồi, nếu cô muốn xin lỗi thì đi tìm anh ấy. Anh ấy ở ngay phòng cách vách nhà cô, cô ra đây tìm tôi làm gì?”
Cố Kiều:…… Không phải vì vận may của Cố Nam Sóc quá mạnh, bao lần đối mặt cô ta chưa chiếm lợi lần nào, sợ giẫm lên vết sẽ đổ sao?
“Cháu muốn nhờ cô chuyển lời giúp cháu.”
Vừa nói cô ta vừa vươn tay ra, Cố Nam Huyền nghiêng người tránh né, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay cô ta, trên trán xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Cố Kiều xấu hổ thu tay lại.
“Không phải vì thiếu chút nữa chú Nam Sóc đã bị đám cướp kia g.i.ế.c sao? Mỗi... Mỗi lần nhớ tới cháu lại cảm thấy băn khoăn, có chút xấu hổ không dám gặp chú ấy, cho nên mới…”
Cố Nam Huyền: “Nếu xấu hổ không dám gặp, vì sao còn muốn gặp?”
Cố Kiều: Lại lần nữa nghẹn lời, tức giận đến mức đau gan!
Thấy Cố Nam Huyền quay đầu đi luôn, Cố Kiều dậm chân một cái, thay đổi phương hướng, đi vào ngõ nhỏ đối diện sân chung của khu tập thể, ở nơi đó, có một đám trẻ con đang chơi đùa.
Cố Kiều lén lút vẫy tay với Cố Minh Cảnh: “Chị cho em kẹo thỏ trắng này!”
Cố Minh Cảnh lắc đầu: “Tôi không cần. Chú Ba nói, không được tùy tiện ăn đồ ăn người khác cho. Chú Ba mua cho tôi kẹo thỏ trắng rồi, rất nhiều kẹo, còn có cả chocolate nữa, ngon hơn đồ của chị.”
Cố Kiều sửng sốt, duỗi tay nhéo má Cố Minh Cảnh: “Ai da, Tiểu Cảnh hiểu chuyện thật rồi! Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Cố Minh Cảnh hất tay cô ta ra: “Đừng tùy tiện nhéo mặt tôi. Tôi đã năm tuổi rồi, không phải trẻ con hai ba tuổi. Mặt đàn ông không được tùy tiện nhéo.”
Phụt!
Mặc dù tới có mục đích, nhưng nghe thấy lời này, Cố Kiều vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ừ ừ ừ, Tiểu Cảnh là đàn ông, không được tùy tiện nhéo mặt.” Vừa nói cô ta vừa xoa đầu Cố Minh Cảnh.
Sau đó tròng mắt Cố Kiều xoay chuyển, lấy ra một món đồ chơi nhỏ từ sau lưng: “Tiểu Cảnh đáng yêu như vậy, để chị ôm một cái, chị sẽ tặng em món đồ chơi này, có được không?”
Cô ta vừa dứt lời, Cố Minh Cảnh đã quay đầu chạy về nhà: “Anh Cả, anh Hai! Mau tới đây! Có lưu manh tới, có người xấu ở chỗ này!”
Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên hùng hổ chạy tới, như hộ pháp một trái một phải đứng bên cạnh Cố Minh Cảnh: “Người xấu đâu?”
“Chị ta!” Cố Minh Cảnh chỉ thẳng vào Cố Kiều.
Cố Kiều:……
“Không phải thế!”
“Vậy vì sao chị lại cho tôi kẹo, còn tặng tôi đồ chơi?”
Cố Kiều:??? Đây là logic kiểu gì vậy? Cho thằng bé kẹo và đồ chơi, còn biến thành người xấu?
“Chú Ba nói, nếu một người có quan hệ không thân thiết, đột nhiên đối xử tốt với bạn, chắc chắn là có vấn đề, là vô sự hiến ân cần không phỉa trộm cũng là cái gì đó..”
Cố Minh Hiên sửa đúng: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”
“Đúng! Không phải trộm cũng là cướp! Hơn nữa chị còn muốn ôm tôi! Chú Ba nói, dù là con trai, hay là con gái, đều không được để người ta tùy tiện ôm ấp. Nếu có người cứ nằng nặc đòi ôm người khác, thì chắc chắn người đó có...”
“Có ý đồ xấu!” Cố Minh Huy nhỏ giọng nói.
Cố Minh Cảnh gật đầu: “Có ý đồ xấu! Cho nên, chị là người xấu!”
Ba anh em, sáu con mắt đồng loạt nhìn qua. Trong mắt Cố Minh Huy mang theo d.a.o nhọn, mắt Cố Minh Hiên chứa đầy cảnh giác, còn Cố Minh Cảnh thì tỏ vẻ hung dữ.
Cố Kiều:……
Vốn dĩ cho rằng Cố Minh Cảnh còn nhỏ tuổi, dễ lừa, không cần phí nhiều công sức. Kết quả, không ngờ lại lật xe, Cố Kiều buồn bực tới cực đỉnh.
“Tiểu Cảnh, em hiểu lầm rồi. Vì thấy em đáng yêu quá nên chị mới muốn ôm em thôi.”
“Trước kia tôi cũng đáng yêu như vậy, vì sao trước kia chị không muốn ôm tôi, hôm nay lại đột nhiên muốn ôm? Hơn nữa, trước kia chị chưa bao giờ cho tôi kẹo, cũng chưa bao giờ mua đồ chơi cho tôi. A, Tôi biết rồi!”
Cố Minh Cảnh vỗ tay một cái, giống như đã phát hiện ra chân tướng: “Chị nói chị thấy tôi đáng yêu, cho nên nhất định là chị muốn lừa bán tôi, có đúng không? Chú Ba nói, có rất nhiều kẻ buôn người thường dùng kẹo và đồ chơi lừa gạt trẻ con, sau đó bắt trẻ con đem bán.”
Vừa nghe thấy hai chữ lừa bán, Cố Minh Huy đã sắn tay áo lên, muốn xông tới: “Biết ngay cả nhà cô đều không phải người tốt mà! Bà nội cô muốn tham tiền an ủi của cha tôi, còn muốn lại cô út của tôi. Cô cũng vậy! Tôi đánh c.h.ế.t cô!”
Cố Minh Hiên nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta lại, mắt nhìn về phía Cố Kiều: “Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Cố Kiều: “Các em thật sự hiểu lầm rồi. Thật ra chị… Chị…”
Không đợi cô ta nói xong, Cố Minh Hiên đã bĩu môi: “Ai thèm đứng đây nghe cô nói dối, cô không nói cũng không sao. Từ nay về sau, chúng tôi tránh mặt cô là được. Đã nghe thấy chưa?”
Cố Minh Cảnh gật đầu: “Vâng, nghe thấy rồi! Nhìn thấy chị ta, em sẽ chạy trốn, nếu chị ta đuổi theo, em sẽ tìm chú Ba, tìm cô út, tìm anh trai.”
Cố Minh Hiên xoa đầu cậu bé, mắt nhìn về phía Cố Minh Huy.
Cố Minh Huy:…
Cậu ta trợn trắng mắt, rất không vui vì Cố Minh Hiên đối xử với mình như với em trai. Cậu ta hừ một tiếng: “Biết rồi!”
Cố Minh Hiên nghe thấy thế mới yên tâm, tay nắm tay Cố Minh Cảnh, nói: “Đi thôi! Chúng ta về nhà nói cho chú Ba biết!”
Cố Kiều:……
Mẹ kiếp! Gia đình kia toàn người kiểu gì vậy? Sao ba thằng nhóc con kia lại khó chơi như vậy? Chuyện gì cũng chú Ba nói, rốt cuộc Cố Nam Sóc đã nói với bọn họ những gì?
Cố Kiều thở phì phì chạy về nhà, đóng cửa lại, chân đá ghế dựa lảo đảo, hít hít mũi, khóc không ra nước mắt.
Cô ta chỉ muốn một chút vận may thôi, sao lại khó như vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");