(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Là ai?”
“Mới qua hai ngày, công an còn chưa điều tra ra, nhưng tôi đã dựa vào phương pháp khác tìm ra được một chút manh mối.”
Cố Nam Sóc nhìn Tần Tư Viễn: “Xem ra anh Tần đã có đối tượng hoài nghi rồi.”
“Tám chín phần mười.”
Vậy thì không phải nghi ngờ nữa, mà gần như đã chắc chắn.
“Vào năm 1972, nhà họ Nguyên bị người ta hãm hại, gặp nạn. Lúc ấy cả nhà đều bị đưa tới nông trường. Mẹ đẻ của Nguyên Ứng đã qua đời vào năm đó. Năm 76, nhà bọn họ sửa lại án xử sai, khôi phục chức vụ. Ba năm trước, cha Nguyên Ứng lại cưới vợ. Năm ngoái đối phương vừa sinh đứa con trai, bây giờ đã được một tuổi.”
Tần Tư Viễn tháo mắt kính xuống, khẽ lau: “Phỉ thúy đỏ là di vật mẹ đẻ Nguyên Ứng để lại, khi ấy tình hình đặc biệt, nhà họ Nguyên không giữ lại được nhiều thứ lắm, phỉ thúy đỏ là thứ duy nhất mẹ đẻ Nguyên Ứng để lại, ngoài ra không còn gì cả. Bởi vậy, Nguyên Ứng vô cùng để ý miếng phỉ thúy đỏ đó, người thân thuộc ai cũng biết điểm này, người phụ nữ kia cũng biết rõ. Nếu phỉ thúy đỏ bị cướp, chắc chắn Nguyên Ứng sẽ liều mạng. Đối mặt với đám cướp chỉ cần tiền không cần mạng kia, cứng đối cứng sẽ có kết cục thế nào?”
Đây là một ván cờ, mượn tay đám cướp kia lấy mạng Nguyên Ứng, dọn sạch chướng ngại vật cho con trai mình. Nếu không, hai anh em chênh lệch nhau nhiều tuổi như vậy, đợi con trai bà ta lớn lên, quyền thế, mạng lưới quan hệ, tài sản trong nhà gần như đều nằm cả trong tay Nguyên Ứng rồi, còn có phần của con bà ta sao?
Tần Tư Viễn đeo lại kính mắt: “Những chuyện này đều không liên quan tới anh Cố, nói cho anh biết, chỉ vì anh là người vô duyên vô cớ bị liên lụy, có quyền được biết chân tướng. Thật ra thì cũng không liên quan tới nhà họ Tần và nhà họ Hứa chúng tôi nhiều lắm, tôi sẽ nói tin tức này cho nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên tự xử lý.”
“Chẳng qua người phụ nữ kia chỉ tìm người nói với kẻ cướp vài câu, chưa hề nói muốn mạng người, cũng không xúi giục bọn họ đi cướp bóc. Nếu bà ta không thừa nhận, hoặc là…”
Tần Tư Viễn cười rộ lên: “Anh Cố lo lắng nhiều rồi. Nếu nhà họ Nguyên không xử lý được, thì đừng trách nhà họ Tần và nhà họ Hứa.”
Để nhà họ Nguyên tự mình giải quyết, đã là nể mặt quan hệ giữa ba nhà rồi, nếu bọn họ không thể cho hai nhà Tần Hứa câu trả lời vừa lòng, tất nhiên hai nhà Tần Hứa sẽ không ngại tự mình ra tay.
“Có điều…” Tần Tư Viễn nói tiếp: “Chắc là không đến mức ấy. Ông cụ Nguyên và cha của Nguyên Ứng đều rất thương cậu ta, sẽ không để cậu ta phải chịu ấm ức như vậy.”
Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, hình như trong quyển sách kia từng nói qua, cha Nguyên Ứng có hai người vợ, người vợ thứ hai c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Chỉ là không ngờ trong mấy chữ bất đắc kỳ tử lại có nhiều khúc chiết như vậy.
Ngón tay hắn khẽ gõ nhịp, nghĩ lại chuyện ngày hôm đó. Hôm đó Hứa Quang Lâm rất thức thời, tự giác lấy ra tất cả tài sản trên người, cho bên ban đầu kẻ bắt cóc không hề lục soát. Sau đó lão Đại xem xét tất cả tài vật thu được, không nhìn thấy phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng, mới bảo lão Tam đi lục soát, đây chính là điểm đáng ngờ.
Trong sách, cũng chính là đời trước, căn bản không hề nhắc tới đám cướp kia bị người ta xúi giục, Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn cũng c.h.ế.t ngay tại chỗ, sau khi Nguyên Ứng chạy thoát đã báo cảnh sát, cảnh sát và ba nhà toàn lực đuổi bắt, đám kẻ cướp kia bị đánh gục giữa đường đào vong, căn bản không còn người sống.
Tất cả người biết chuyện đều không còn nữa, chỉ còn một mình Nguyên Ứng, chắc là cậu ta không phát hiện ra điểm đáng ngờ này, hoặc là có phát hiện ra nhưng lại giấu diếm. Nếu là vế sau, vậy thì đám cướp kia bị b.ắ.n c.h.ế.t trên đường chạy trốn, có phải là bút tích của nhà họ Nguyên hay không?
Dù sao chuyện xảy ra cũng nằm trên địa bàn Tần Tư Viễn nhậm chức, mọi người giận chó đánh mèo cũng đánh lên đầu nhà họ Tần, nếu phát hiện ra gốc rễ nằm ở nhà họ Nguyên, dù bọn họ đã xử lý người phụ nữ kia, hai nhà Tần Hứa có thể nhẹ nhàng buông tha, dễ dàng bỏ qua sao?
Dù là bây giờ, Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm vẫn còn sống, bọn họ đồng ý nể mặt nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên tự xử lý chuyện nhà, nhưng trong lòng cũng đã có gai nhọn, khó tránh khỏi sinh ra hiềm khích, càng khỏi nói tới đời trước, hai người kia đều bỏ mạng, khi ấy lửa giận của hai nhà Tần Hứa sẽ lớn thế nào nhỉ?
Nhà họ Nguyên đối đầu với bọn họ, sẽ có kết cục ra sao?
Cố Nam Sóc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Mẹ kiếp! Nhà họ Nguyên tính kế hay lắm!
Tác giả có lời muốn nói: Kết cục đời trước, chắc là mình sẽ viết rõ ở vài chương phiên ngoại cuối sách, Cố Kiều ở ác sẽ gặp dữ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");