(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Làm sao vậy? Không sao chứ?”
Tiếng gọi của anh Lâm kéo suy nghĩ của Cố Nam Sóc về với thực tại, hắn lập tức thu lại ý nghĩ, lắc đầu trả lời: “Không sao, chỉ là trên người có vài vết thương, hơi đau thôi.”
Là đau thật, dù sao cũng bị đạp một phát, bị đẩy vài lần, còn lăn qua lăn lại trong rừng đánh du kích với đám cướp, trên người hắn bị trầy da bầm típ không ít. Khi đứng trước cái chết, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, hắn mới cảm thấy đau đớn.
“Tới bệnh viện trước đi, tôi sẽ thông báo cho người nhà cậu trực tiếp tới đó. Cậu không biết đâu, chị với em gái cậu đều lo lắng cho cậu muốn chết, ban đầu còn khăng khăng đòi đi theo, nhưng bị tôi từ chối. Khuyên can mãi, cuối cùng còn nhấn mạnh bọn họ đi theo không giúp được gì, khả năng còn gây thêm phiền phức, đến lúc đó sẽ cản trở chúng tôi làm việc, bỏ lỡ cơ hội cứu người tốt nhất, khi đó bọn họ mới từ bỏ ý định, đồng ý ngồi chờ trong đồn công an.”
Anh Lâm nhướng mày, trong giọng nói không che giấu vẻ tán thưởng: “Em gái cậu thật sự rất thông minh, chỉ qua vài câu nói trong thư cậu viết, đã đoán được tình hình của cậu, bảo chị gái cậu ở nhà kéo dài thời gian với kẻ cướp, còn mình thì lấy cớ ra ngoài mua đồ, chạy đi báo cảnh sát.”
Vừa trải qua một trận chiến lớn, cả thể xác và tinh thần Cố Nam Sóc đều mệt mỏi rồi, không còn tinh lực để giao lưu với anh Lâm, chỉ khẽ mỉm cười, đi theo xe cảnh sát tới bệnh viện. Sau khi kiểm tra, tất cả đều là vết thương ngoài da, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn phải nằm viện theo dõi hai ngày.
Khi hắn khám xong quay lại phòng bệnh, Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền đều tới rồi.
Hai người đồng loạt xông về phía hắn, một trái một phải, nâng tay nhấc chân, kiểm tra xem xét cả người hắn một lúc lâu.
Cố Nam Sóc khẽ rên một tiếng: “Em không sao, thật sự không sao. Bác sĩ cũng nói là vết thương ngoài da rồi, hai người đừng sờ tới sờ lui như vậy, nếu không em thật sự xảy ra chuyện đó!”
Lúc này hai người mới phản ứng lại, lập tức dừng tay.
Cố Nam Thư vỗ ngực: “Bồ Tát phù hộ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Cố Nam Huyền thì bật khóc thành tiếng: “Anh Ba, anh làm em sợ muốn chết!”
“Được rồi, đừng khóc nữa! Em xem, không phải anh trai đã an toàn rồi sao? May mà có em. Đội trưởng Lâm nói với anh, là em nhìn ra được thư có vấn đề, đi báo cảnh sát.”
Cố Nam Huyền lau nước mắt một phen: “Anh Ba chưa bao giờ nhờ người khác tới lấy giúp nhiều tiền như vậy. Một vạn đồng đó, đâu phải một trăm. Đồng hồ là của anh Ba thật, chữ viết cũng đúng là chữ của anh Ba, nhưng nội dung không đúng. Trong thư anh nói, tiền anh dùng báo gói lại đặt dưới giường, còn nói qua nhà bác Cảnh ăn cơm gặp được một ông chủ lớn, là do bác Cảnh giới thiệu.”
“Nhưng tiền đặt trong ngăn kéo khóa lại, căn bản không có tờ báo nào. Chúng ta cũng không quen biết bác Cảnh, hôm nay anh tới nhà họ Diệp ăn cơm. Trước kia anh từng nói với em, nếu gặp phải nguy hiểm, không cách nào trực tiếp nói rõ tình hình thì phải làm sao? Ví dụ như có người đột nhiên nói ra một số câu hoàn toàn không đúng sự thật, như vậy rất có thể là đối phương đang muốn truyền đạt tin tức nào đó.”
“Đột nhiên em phản ứng lại, có lẽ là anh đang muốn nói với chúng em điều gì. Báo chí gói lại, bác Cảnh, kết hợp với nhau còn không phải là báo cảnh sát sao? Em nhớ rõ anh từng nói với em, thời cổ có người từng truyền tin tức qua ghép chữ đầu cuối câu, và các loại mật mã thời chiến, nên em đã nhìn kỹ lại bức thư một lần, chọn ra chữ cuối cùng của từng câu, sau đó phiên dịch ra được: Anh, vì, trước, sinh, tô, không, cần, đi, báo, cảnh. Sắp xếp lại một lượt, còn không phải là “Anh đang gặp nguy hiểm, đừng lộ ra, mau đi báo cảnh sát” Sao?”
“Nên em đã nói với chị Hai, chị ấy đề nghị để chị ấy kéo dài thời gian với người kia, êm tìm lý do ra ngoài báo cảnh sát. Em sợ để chị ấy và anh ta ở một mình không thỏa đáng, thấy thím Vương đang nói chuyện phiếm với hàng xóm trong sân, trước khi đi còn nói với thím ấy, người kia là do anh rể cũ gọi tới gây phiền toái, uy h.i.ế.p chị Hai.”
“Bọn họ đều biết chị Hai ly hôn được nhà trai cho hai ngàn đồng, đều cảm thấy nhà trai đổi ý muốn lấy lại tiền. Em liền nói, sợ anh ta sẽ làm ra chuyện bất lợi với chị Hai, nhờ bọn họ bảo anh Vương và anh Lưu ra ngoài đứng canh chừng, để ý giúp, đợi em tìm anh về giải quyết. Bọn họ lập tức tin lời, em còn cho mỗi người bọn họ hai đồng, nói chỉ cần người kia có động tĩnh gì, lập tức đè ra đánh một trận, không cần nương tay, xảy ra chuyện gì, chúng ta chịu trách nhiệm!”
Ý cười trên môi Cố Nam Sóc càng đậm hơn, cô gái nhỏ này không khiến hắn thất vọng, không uổng công mấy ngày nay hắn huấn luyện ý thức về nguy hiểm, đủ nhanh nhạy!
Hắn biết khu nhà mình đang thuê có mười mấy hộ gia đình dùng chung một cái sân, ban ngày không thiếu người trong sân. Có hai người đàn ông còn thường xuyên ở nhà, hôm nay trước khi ra ngoài, hắn còn nhìn thấy con trai nhà họ Vương và con trai nhà họ Lưu đang nghỉ phép ở nhà không đi làm, cửa nhà hắn lại ở đối diện sân, chỉ cần mở cửa ra, trong nhà xảy ra chuyện gì, người đứng trong sân đều xem rõ ràng.
Một mình lão Tam tới huyện, để che giấu tai mắt sẽ không mang theo đao hay vũ khí sắc bén nào. Trong khu tập thể có ít nhất bốn năm lao động trưởng thành ở nhà, dư sức đối phó với một mình lão Tam. Nếu trực tiếp nói với bọn họ, lão Tam là kẻ cướp, khả năng bọn họ sẽ lùi bước, nhưng nếu nói với bọn họ đối phương tới gây chuyện, là hàng xóm, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay, nếu có thể kiếm được chút lợi nhỏ, bọn họ càng sẵn lòng.
Cố Nam Sóc cảm thấy kẻ cướp rất cố kỵ công an trong huyện, biết bọn họ không dám làm xằng bậy giữa trung tâm, còn tự tin Cố Nam Thư không ngốc, Cố Nam Huyền cũng đủ thông minh mới dám dùng chiêu này, nếu không, sao hắn có thể để kẻ cướp tới gặp chị gái, em gái nhà mình?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");