(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bịch!
Cố Nam Sóc bị đá một cái bay ra ngoài, ngã trên mặt cỏ, ngay sau đó đao của lão Tam đã dán vào cổ hắn.
“Nếu mày đã tự mình tìm chết, vậy thì làm thịt mày trước!”
“Từ từ! Từ từ! Tôi còn biện pháp khác! Tạm thời đừng g.i.ế.c tôi, để tôi nói hết lời đã, nếu lời tôi nói không có tác dụng, các anh lại g.i.ế.c tôi cũng không muộn.”
Cố Nam Sóc vội vàng cầu xin. Quả nhiên lão Tam lập tức dừng tay, quay đầu nhìn về phía lão Đại. Lão Đại dùng mắt ra hiệu để anh ta bỏ đao xuống.
Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra, hành động vừa rồi đúng là không ổn, trong lòng hắn hiểu rõ, sở dĩ hắn nói ra, thứ nhất là muốn thử đám kẻ cướp này, bởi vì trong số bốn người hắn mới nhìn ra được, lão Tam là kẻ lỗ mãng, lão Nhị, lão Tứ đều nghe theo lão Đại, còn lão Đại là người thế nào, hắn lại chưa hề biết. Bây giờ có thể thấy được, lão Đại không dễ lừa gạt, vậy thì kế hoạch của hắn phải cẩn thận hơn một chút.
Thứ hai là muốn thử ba cậu thiếu niên kia. Nguyên Ứng quá xúc động, nếu trong lúc hắn thi hành kế hoạch, cậu ta gây ra chuyện xấu gì, tất cả sẽ bị hủy hoại. Hắn cần biết rõ sau khi đối mặt với tử vong ngay trước mắt, Nguyên Ứng có sợ hãi, sau đó thay đổi hay không. May mắn, hình như sau khi Nguyên Ứng phát hiện ra đám kẻ cướp đã biết rõ thân phận của mình, lại vẫn dám g.i.ế.c người, đối mặt với lưỡi d.a.o sắc bén trước mắt, cậu ta đã sợ hãi, đã co rúm người lại không dám nói nữa, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, ngược lại càng không còn cơ hội sống sót.
Còn Tần Ngạn, tuy rằng không có chủ kiến, nhưng vẫn luôn nghe theo Hứa Quang Lâm.
Hứa Quang Lâm lại là niềm vui bất ngờ, người này có thể hiểu được ý của hắn trong nháy mắt, còn có thể nói hùa theo lời hắn. Quá đáng khen.
Trong lòng Cố Nam Sóc đã có ý định. Hắn bò dậy khỏi mặt đất, thở phì phò, nói: “Nhà… Nhà tôi có tiền. Tôi có thể cho các anh hết tiền, chỉ xin các anh buông tha cho tôi.”
Lão Đại híp mắt: “Mày có tiền?”
“Tôi có. Tôi có mở cửa hàng thời trang trong huyện, tên Dĩ Nam, ở ngay trên đường Đại Chính, buôn bán rất khá, kiếm cũng được nhiều. Huống chi tôi còn ký hợp đồng với công ty Vinh Đạt, làm việc giúp bọn họ nữa, đãi ngộ ông chủ Vinh Đạt dành cho tôi vô cùng phong phú.”
Lão Nhị ngẫm nghĩ một lát, nói: “Hôm trước hình như em nghe người ta nói qua có cửa hàng như vậy, còn có danh tiếng không nhỏ ở khu này.”
“Đúng thế! Không ít người biết tới Dĩ Nam, các anh cứ tùy tiện hỏi thăm là có thể biết ngay. Hiện giờ trong nhà tôi có một vạn đồng tiền mặt, vốn dĩ định đợi hai ngày nữa sẽ tới Bằng Thành nhập hàng, bây giờ tôi cho các anh một vạn đồng ấy, các anh có thể buông tha cho tôi không?”
Tròng mắt lão Đại xoay chuyển: “Mày cho chúng tao thế nào? Tự mình về lấy? Mày đi rồi còn quay lại sao?”
Cố Nam Sóc liên tục xua tay: “Không không không! Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi thật sự chỉ muốn sống, không hề muốn chơi các anh. Nếu các anh không yên tâm để tôi đi lấy, tôi có thể không đi, các anh tự phái người đi lấy.”
“Chúng tao phái người đi lấy? Người nhà mày sẽ đưa sao? Nếu để người nhà mày biết mày đang nằm trong tay chúng tao, khả năng bọn họ sẽ đưa tiền, nhưng sao mày có thể đảm bảo bọn họ sẽ không báo cảnh sát?”
“Sẽ không! Bọn họ sẽ không báo cảnh sát đâu. Nếu các anh không yên tâm, có thể không nói với bọn họ tôi đang ở trong tay các anh, các anh chỉ nói tôi có việc bận, nhờ các anh tới lấy tiền. Tôi làm ăn buôn bán, thường xuyên phải dùng tiền quay vòng, người nhà tôi đều biết rõ. Các anh chỉ cần mang tín vật của tôi theo, bọn họ sẽ đưa.”
Cố Nam Sóc chỉ vào chiếc đồng hồ của mình trong đống “Tang vật”: “Cầm chiếc đồng hồ này đi, bọn họ đều nhận ra nó. Nếu các anh cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi có thể viết thêm một lá thư, bọn họ nhận ra kiểu chữ của tôi.”
Lão Tam nghi ngờ hỏi: “Mày thật sự có một vạn?”
“Có! Tôi có thật!”
Lão Tam bước đến nói nhỏ vào tai lão Đại: “Một vạn đồng không ít, nếu chúng ta muốn chạy trốn tới Cảng Thành, đúng là cần có số tiền này. Đại ca, bây giờ đã tới nước này rồi, không còn cách nào khác, hay là để em đi đi.”
Lão Đại vẫn đang do dự.
Lão Tam lại nói: “Đại ca! Dù sao cũng phải có người đi. Chính anh vẫn thường nói, cầu phú quý trong hung hiểm. Chúng ta bước lên con đường này rồi, coi như đầu treo nơi lưng quần! Một vạn đồng đó đại ca! Chúng ta cướp bóc nhiều lần như vậy cộng lại cũng không đủ một ngàn. Một vạn chúng ta có thể tiêu dùng trong bao lâu? Tuy rằng lần này chúng ta kiếm được một mớ trên người đám con nhà giàu kia, nhưng phần lớn là đồ vật có giá trị, không thể tiêu thụ trong một chốc một lát.”
“Có một vạn này rồi, chúng ta có thể nghĩ cách tới Cảng Thành. Đợi tới bên kia rồi, chúng ta bán tài vật trong tay đi, dùng tiền kiếm được làm ăn buôn bán nhỏ, dàn xếp định cư bên đó, không tốt sao? Mấy người chúng ta đều là kẻ cô đơn, người thân đã c.h.ế.t hết, cũng không còn vướng bận bên này, đi đâu cũng vậy thôi. Em nghe nói Cảng Thành phồn hoa hơn bên này nhiều, thứ gì cũng tốt, anh không muốn đi xem thử sao?”
Cảng Thành à? Tất nhiên là lão Đại động lòng rồi, nhưng anh ta không tin được lời của Cố Nam Sóc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");