Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 138: Mưu kế




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sau khi g.i.ế.c người các anh định làm thế nào? Trốn? Trốn đi đâu?”

Bốn kẻ bắt cóc đều sửng sốt. Lão Tam là người lạc quan nhất: “Mày quan tâm chúng tao trốn đi đâu làm gì? Trời đất bao la, tùy tiện tìm nơi nào đó, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng tao ẩn núp.”

“Trời đất bao la, gia thế nhà ba người này đều lớn. Chỉ cần các anh còn ở trên lãnh thổ đất nước, thì sẽ có ngày bọn họ tìm ra được. Hơn nữa chẳng lẽ các anh muốn cả đời này trốn chui trốn lủi để sống, giống loài chuột chũi vĩnh viễn sống trong cống ngầm, không cách nào quang mình chính đại sinh sống dưới ánh mặt trời sao?”

Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên không ai muốn thế.

Cố Nam Sóc lấy lại bình tĩnh: “Các anh có thể đi về phía nam, qua Bằng Thành tới Cảng Thành trước. Tới Cảng Thành rồi thì không cần lo lắng nhiều nữa. Hiện giờ nơi đó vẫn do người nước ngoài cai quản, dù quyền thế gia đình mấy đứa này lớn hơn nữa, cũng sẽ bị hạn chế ở Cảng Thành, không cách nào thi triển. Nếu các anh cảm thấy Cảng Thành vẫn chưa đủ an toàn, còn có thể ra nước ngoài.”

Đám kẻ cướp nhìn nhau, ánh mắt lão Đại sắc bén như dao, nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Mày nói lời này là có ý gì? Một thằng bị bắt giữ còn nghĩ đường lui giúp chúng tao sao?”

Giống như bị ánh mắt đối phương dọa sợ, Cố Nam Sóc liên tục co đầu rụt cổ, giọng nói lại bắt đầu run rẩy: “Tôi… Tôi chỉ muốn sống thôi. Các anh… Các anh muốn chạy trốn, dù là tới Cảng Thành, hay là ra nước ngoài đều cần tiền. Chỉ với số đồ các anh cướp được hiện giờ, nhìn qua thì có giá trị thật đó, nhưng đồng hồ, ngọc trụy gì đó đều phải bán đi mới có tiền, trên đường chạy trốn các anh có thời gian tìm người mua không? Vẫn là tiền mặt đáng tin cậy hơn.”

Lão Nhị n hìn về phía lão Đại: “Mục đích của thằng nhóc này không đơn giản, nhưng lời nó nói có vài phần đạo lý. Trong tay chúng ta đa số là tài vật, tiền mặt cộng lại chỉ ba bốn trăm.”

Trong tình huống bình thường, ba bốn trăm không ít, nhưng đối với người trốn chạy lưu vong mà nói, tất nhiên không đủ dùng.

Thấy anh ta nói vậy, Cố Nam Sóc lập tức vui mừng tỏ thái độ: “Tôi có cách. Nếu tôi giúp các anh, các anh có thể buông tha cho tôi, không g.i.ế.c tôi được không?”

Khả năng là vì từ đầu tới cuối Cố Nam Sóc đều chưa từng phản kháng, còn vẫn luôn tỏ vẻ rụt rè sợ hãi, nhát gan sợ phiền phức, tham sống sợ chết, nên đám người kia cũng yên tâm. Lão Tam và lão Đại nhìn nhau, cười đầy ý vị: “Nói! Mày có biện pháp gì? Ông đây tạm thời nghe mày, nếu thật sự hữu dụng với chúng tao, tha cho mày cũng không phải không được.”

Cố Nam Sóc vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu.

Lão Tam không kiên nhẫn: “Bớt nói nhảm, nói biện pháp của mày!”

Cố Nam Sóc liễ mắt nhìn ba người Nguyên Ứng một cái: “Bây giờ các anh g.i.ế.c bọn nó, không bằng tạm thời để đó đã. Không phải bọn nó là con nhà giàu sao? Trên người bọn nó không ít đồ đáng giá, nhưng tiền mặt lại không nhiều lắm, chắc là không mang theo người, trong nhà nhất định có. Sao các anh không giữ lại hai người, để một người về lấy tiền mang tới đây?”

Hắn nhìn về phía Hứa Quang Lâm, mở miệng: “Tôi cảm thấy chọn cậu ta đi, cậu ta trọng tình trọng nghĩa, vừa rồi vì bảo vệ hai người bạn khác, thiếu chút nữa đã bị các anh đánh chết, chắc chắn cậu ta sẽ bằng lòng về nhà lấy tiền chuộc người. Các anh có con tin trong tay, không sợ cậu ta đi rồi sẽ giở trò.”

Hứa Quang Lâm sửng sốt, nhìn về phía Cố Nam Sóc, trong đầu chợt nảy sinh một ý nghĩ. Cậu ta lập tức há mồm phụ họa: “Đúng! Để tôi đi lấy tiền! Các anh muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho các anh, chỉ cần các anh không thương tổn hai người bạn của tôi, các anh muốn gì tôi đều nghe theo.”

Cố Nam Sóc lại nói tiếp: “Nếu các anh không yên tâm để cậu ta đi một mình, có thể phái người đi cùng cậu ta.”

Lão Nhị lão Tam có chút do dự, lão Đại lại cười nhạo: “Chỉ là bạn bè, tình cảm có thể tốt bao nhiêu? Bây giờ nó bằng lòng chắn đòn vì bạn thật đấy, nhưng tới cảnh sống c.h.ế.t trước mắt, sẽ bằng lòng bỏ mạng vì bạn sao? Ai biết sau khi đi nó có chạy trốn một mình, không quan tâm hai người bạn của mình hay không?”

Hứa Quang Lâm liên tục tỏ thái độ: “Tôi sẽ không! Tôi với Nguyên Ứng và Tần Ngạn ở bên nhau từ nhỏ tới giờ. Tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ xảy ra chuyện. Chỉ cần bọn họ vẫn ở trong tay các anh, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, huống chi còn có người của các anh đi theo tôi, có thể theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi ở ngay dưới mí mắt người của các anh, còn có thể làm gì…”

Bốp!

Cậu ta còn chưa nói dứt lời, lão Đại đã ném qua một cái tát. Hứa Quang Lâm kêu rên một tiếng, lời phía sau đều nuốt vào trong.

“Mày nghĩ tao ngu à? Ba người chúng mày, hai đứa nó, một thằng ngu xuẩn không nhìn rõ tình thế, một thằng yếu đuối vô năng, không có chủ kiến. Chỉ có mày là đứa có năng lực nhất. Mày cảm thấy tao sẽ tin mày? Để mày đi, không phải đi lấy tiền, mà là đi tìm người bắt cha mẹ chúng tao. Để người của tao đi theo mày thì có ích lợi gì? Tới địa bàn của mày rồi, mày chỉ cần nháy mắt với người nhà một cái, là bọn họ có thể bắt sống người của tao rồi!”

Nói xong, lão Đại xách cổ Cố Nam Sóc lên: “Có phải mày cũng coi tao là kẻ ngốc không? Muốn dùng tiền làm mồi dụ, để tao thả nó chạy, còn cố ý chọn thằng thông minh nhất nữa. Mày có ý gì? Muốn hại c.h.ế.t chúng tao à? Chính vì bọn tao không thể thả người đi, mới muốn giết. Ông đây đã cho mày cơ hội giữ mạng rồi, mày còn dám chơi xỏ…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.