(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bây giờ Cố Nam Sóc đã hiểu vì sao chỉ là cướp bóc tài sản, cuối cùng lại phát triển tới mức thảm thiết như trong nguyên tác rồi. Trong nguyên tác khi còn trẻ nam chính có hơi bộp chộp, nhưng sẽ không xúc động quá mức, cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn, có thể thấy được chắc là lần này cậu ta đã bị dạy cho một bài học, nên sau đó mới trưởng thành nhanh chóng cũng thu liễm ít nhiều.
Lão Nhị nhìn về phía lão Đại: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sắc mặt lão Tam căng thẳng: “Chúng ta cướp đồ của bọn nó, còn đánh bọn nó thành như vậy, thả bọn nó về rồi, bọn nó có thể để chúng ta yên ổn sao? Với thân phận của bọn nó, chắc chắn lãnh đạo sẽ vô cùng coi trọng, sẽ dốc toàn bộ lực lượng tới bắt chúng ta, chúng ta còn trốn thế nào?”
Lão Tứ giật mình: “Anh Ba, ý của anh là?”
Lão Tam hạ quyết tâm: “Dứt khoát! Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Làm thịt hết bọn nó!”
Lão Tứ hít ngược một hơi khí lạnh: “Làm thịt, không phải nhà bọn nó càng không bỏ qua cho chúng ta sao?”
“Mày ngốc à?” Lão Tam trừng mắt: “Làm thịt rồi chôn, ai biết do chúng ta làm? Đợi khi phát hiện ra t.h.i t.h.ể bọn nó, thời gian bắt tay vào điều tra phá án, tìm ra được manh mối liên quan tới chúng ta, chúng ta đã chạy từ lâu rồi.”
Nguyên Ứng kinh ngạc, lúc này cậu ta mới giật mình phát hiện ra, hình như bản thân đã phạm phải sai lầm lớn. Có lẽ gia thế mạnh mẽ không thể dọa đám người này sợ, còn trở thành bùa đòi mạng chính mình…
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt cậu ta đã trắng bệch.
Hứa Quang Lâm vội vàng nói: “Giết chúng tôi, sẽ chỉ khiến người nhà chúng tôi càng hận các anh. Cho dù các anh trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng vẫn sẽ bị đuổi giết. Đối với các anh mà nói, hoàn toàn không có lời. Thả chúng tôi đi, chúng tôi hứa khi về sẽ không báo cảnh sát, cũng không nói lung tung, bây giờ các anh chỉ cướp chút tiền tài mà thôi, với chúng tôi mà nói, chút tiền tài này không đáng để nhắc tới.”
Lão Nhị do dự, lão Tam chỉ vào Nguyên Ứng: “Chỉ bằng dáng vẻ kêu đánh gọi g.i.ế.c của cậu ta với chúng tao vừa rồi, mày cảm thấy tao sẽ tin lời mày nói sao? Cướp bóc phải chết, g.i.ế.c người cũng phải chết. Đều như nhau, g.i.ế.c chúng mày rồi, ít nhiều còn có thể kéo dài thời gian, sống thêm được một ngày tính một ngày, nếu may mắn không bị người nhà chúng mày bắt được, coi như kiếm lời rồi!”
Lão Nhị, lão Tứ nhìn về phía lão Đại: “Đại ca, anh quyết định đi!”
Lão Đại cắn răng: “Thằng Ba nói đúng! Vết thương trên người bọn nó rõ ràng như vậy, thả bọn nó về, người nhà bọn nó nhìn thấy bọn nó mặt mũi bầm dập, sẽ không hỏi sao?”
Hứa Quang Lâm hãi hùng khiếp vía. Nguyên Ứng thì cả người run rẩy, Tần Ngạn túm chặt Hứa Quang Lâm, trong miệng không ngừng nỉ non: “Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Em không muốn chết. Anh Quang Lâm, em không muốn chết.”
Không muốn chết! Có ai muốn chết?
Nhưng cậu ta cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, được người nhà bảo vệ chu đáo, nào đã trải qua chuyện kiểu này. Làm sao bây giờ? Cậu ta cũng đâu biết phải làm sao bây giờ?
Thấy lão Tam xách đao đi về phía bên này, ba người co rúm lại với nhau, run lên bần bật.
“Dừng tay!”
Một tiếng kêu to vang lên, lão Tam nhíu mày nhìn lại, là Cố Nam Sóc.
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lựa chọn ngăn cản. Thứ nhất, hắn thật sự không cách nào trơ mắt nhìn mất mạng người mất đi ngay trước mắt mình. Thứ hai, ba người kia có c.h.ế.t hay không, hắn không quan tâm. Nhưng chuyện đã phát triển tới nước nảy rồi, để đám bắt cóc g.i.ế.c ba người kia xong, bọn chúng còn buông tha cho hắn sao? Giết người diệt khẩu là cái chắc.
Cho nên, tuyệt đối không thể để bọn chúng gây ra án mạng.
Lão Tam khẽ cười: “Ui, cuối cùng thằng nhát gan cũng nói chuyện rồi? Không phải nó nhìn thấy chúng ta cướp bóc sợ tới mức không đi nổi sao? Vậy mà bây giờ còn dám quát chúng ta dừng tay!”
Cố Nam Sóc run rẩy nói: “Tôi... Tôi không dám ngăn cản các anh. Nhưng... Nhưng mà sau khi các anh g.i.ế.c bọn nó, có phải cũng sẽ g.i.ế.c tôi hay không? Dù sao tôi cũng đã nhìn thấy các anh g.i.ế.c người rồi, cũng đã biết rõ mặt mũi các anh, nếu buông tha cho tôi, các anh…”
Không đợi hắn nói xong, lão Tam đã cười ha hả: “Lá gan không lớn, vậy mà đầu óc thông minh ra phết. Biết là tốt rồi, đừng vội, cứ từ từ làm từng bước, đợi xử lý bọn nó xong, sẽ tới lượt mày!”
Cố Nam Sóc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Chuột rút trên chân hắn đã giảm đi đáng kể, đỡ hơn trước đó một chút rồi, nhưng vẫn trong tình trạng tê dại. Chạy là chuyện không thể, cho dù chạy được, hắn cũng không nắm chắc mình có thể chạy thoát khỏi tay bốn người đàn ông trưởng thành đang cầm vũ khí sắc bén trong tay. Cho nên, muốn thắng chỉ có thể dùng trí óc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");