(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Dựa theo yêu cầu của ký chủ, đã thả thẻ đạo cụ xuống. Giao diện thẻ đạo cụ giao cho ký chủ. Ký chủ muốn thả xuống nhân vật nào, sự kiện xui xẻo gì, đều có thể viết lên trên. Nếu mục tiêu sự kiện của ký chủ không cụ thể, có thể không viết, hệ thống sẽ tùy cơ ứng biến. Xin ký chủ lưu ý, thời hạn có hiệu lực trong vòng nửa tiếng, sau đó thẻ đạo cụ xẽ tự động biến mất.”
Giọng nói kết thúc, trong tay Cố Kiều lập tức xuất hiện một tấm thẻ và một cây bút chỉ cô ta mới có thể trông thấy. Cô ta cầm bút lên, gấp không chờ nổi viết xuống một hàng chữ.
Khoảnh khắc cô ta đặt bút xuống, đột nhiên chiếc bút máy trên người Cố Nam Sóc rơi xuống đất, nhanh chóng lăn vào trong rừng cây, lăn dọc theo bụi cỏ, lăn nữa lăn mãi. Cố Nam Sóc cúi cười xuống nhặt, nhưng khi hắn sắp nhặt được, chiếc bút máy lại lăn tới một sườn dốc, nhanh chóng trượt xuống. Cố Nam Sóc sửng sốt nửa giây, bất đắc dĩ đuổi theo, cuối cùng khi nhặt được chiếc bút lên, hắn mới phát hiện ra xung quanh có người.
Ở nơi cách đó không xa, có bốn kẻ bắt cóc đang cầm theo lưỡi d.a.o sắc bén và gậy gộc trong tay, vây quanh ba cậu thiếu niên.
“Các anh to gan lắm, dám cướp bóc giữa ban ngày ban mặt thế này, không muốn sống nữa à? Hành vi này của các anh, bị bắt sẽ bị xử b.ắ.n đó!”
Đám thiếu niên đơn thuần, rơi vào tình trạng này rồi còn đi giảng đạo lý pháp luật với đám bắt cóc.
Đám bắt cóc cười mỉa mai: “Bớt nói nhảm! Đâu phải lần đầu tiên chúng tao làm chuyện này, dù sao làm một lần phải chết, làm hai lần cũng phải chết, không bằng làm thêm vài lần nữa, kiếm một khoản lớn, trước khi bị bắt cũng có thể sống sung sướng thêm vài ngày.”
Căn bản ba cậu thiếu niên không hề có kinh nghiệm đối phó với kẻ bắt cóc, ba người nhìn nhau, không ngừng lui về phía sau. Đáng tiếc, phía sau cũng có một kẻ bắt cóc đang cầm d.a.o chặn đường, không thể tiếp tục lui lại.
Cậu thiếu niên mặc quần áo trắng trong đám người nói: “Các anh đừng tới đây. Các anh chỉ cần tiền, chúng tôi cho các anh hết đồ vật đáng giá trên người mình là được.”
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao…
Trong nguyên tác, do trời xui đất khiến Cố Nam Sóc mới gặp phải cảnh nam chính bị cướp bóc, trong lúc hỗn loại bị đ.â.m một nhát, đi đời nhà ma, dùng tính mạng để bám trụ kẻ bắt cóc, tạo cơ hội cho nam chính chạy trốn.
Cố Nam Sóc nhìn chằm chằm vào cây bút máy vừa mới nhặt lên trong tay mình, mắt sáng lập lòe. Theo lẽ thường, hắn đi đường nhỏ về nhà tuyệt đối sẽ không đi qua nơi này, cũng sẽ không gặp phải cảnh tượng trước mắt… Cho nên đây là do cốt truyện quấy phá sao?
Hắn cười mỉa một tiếng, cho dù đã bị đưa tới nơi này, hắn cũng sẽ không xen vào việc của người khác.
Cố Nam Sóc cố gắng nín thở, định quay người lặng lẽ rời đi, nhưng đúng vào lúc ấy, hắn lại phát hiện ra hai chân mình bị chuột rút, không thể cử động. Không những vậy, đột nhiên hai chân còn dâng lên cảm giác đau đớn, khiến Cố Nam Sóc không khống chế nổi ngã thẳng ra mặt đất, tạo nên một tiếng vang lớn.
Đám bắt cóc giật mình, quay người nhìn về nơi phát ra tiếng động, lập tức nhìn thấy Cố Nam Sóc với cơ thể cứng đờ đang cuộn tròn sau thân cây.
Hai kẻ bắt cóc đi tới, trực tiếp kéo Cố Nam Sóc ra ném xuống trước mặt tên cầm đầu.
“Lão Đại, bị thằng này phát hiện rồi.”
“Đúng là thằng nhát gan, vậy mà sợ tới mức chân nhũn cả ra, chúng em qua bắt nó, nó còn không biết đường chạy. Anh nói xem có ngốc hay không?”
Tên được gọi là lão Đại kia cúi đầu quan sát Cố Nam Sóc: “Quần áo binfht hường, trên tay chỉ có mỗi chiếc đồng hồ Hoa Mai, lục soát một lượt xem còn thứ gì đáng giá hay không, lục soát xong thì tạm thời để qua một bên, không cho chạy trốn là được.”
Hai chân Cố Nam Sóc vẫn đang ở trong trạng thái tê dại như cũ, căn bản không thể cử động, chỉ có thể để mặc đám người kia lấy hết đồ có giá trị trên người mình đi. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách thoát vây, nhưng đúng vào lúc ấy, bên chỗ ma cậu thiếu niên kia lại xảy ra vấn đề.
Lão Đại lật xem đống đồ thu được, nhăn mày lại: “Chỉ có thế này? Đều ở đây rồi?”
“Đúng vậy.”
Lão Đại lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ vào thiếu niên áo lam, nói: “Cậu ta không thành thật, hai thằng qua đó lột món đồ trên cổ nó lại đây cho anh.”
Thiếu niên áo lam bị đám cướp đẩy ra, liều c.h.ế.t che chở mặt dây chuyền trước ngực: “Không được! Những thứ khác đều có thể cho các anh, thứ này không thể!”
“Mẹ kiếp! Thằng nhóc này còn dám đánh trả ông mày à! Lão Đại, em nhìn thấy rồi, là ngọc, nhìn rất sáng, chắc là giá cả không thấp. Vậy mà thằng nhóc này dám cất giấu không chịu giao ra.”
Lão Đại nhướng mày: “Trực tiếp cướp mang lại đây, nếu nó không nghe lời… Hừ!”
Thấy Lão Nhị, Lão tam xách d.a.o bước tới, hai cậu thiếu niên còn lại lập tức biến sắc.
Cậu thiếu niên áo trắng hô to: “Nguyên Ứng, cho bọn chúng!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");