Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 133: Đoán sai




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Cố.

Chiếc lắc tay được đặt giữa bàn, sáu người một nhà ngồi vây quanh, mười hai con mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cố Minh Cảnh nhỏ nhất không chịu nổi đầu tiên, cậu bé xoa mắt mình, sắc mặt mê mang: “Chú Ba, vì sao chúng ta phải nhìn hai hạt châu này?”

Cố Nam Sóc bật cười, xoa đầu cậu bé: “Không ai ép cháu phải xem.”

Cố Minh Cảnh chỉ vào Cố Minh Huy, Cố Minh Hiên: “Các anh cũng xem!”

“Bọn họ xem náo nhiệt thôi!”

Cố Nam Thư nhíu mày: “Được rồi, được rồi! Đừng nhìn nữa. Dù xem thêm cả ngày, cả tháng, cũng chỉ là hai hạt châu bình thường thôi, không biết tự dưng em đi phân cao thấp với hai hạt châu này làm gì?”

Cố Nam Sóc:... Không phải hắn phân cao thấp, mà là này hai viên hạt châu thật sự không thích hợp.

Cố Nam Huyền nói giúp hắn một câu: “Nếu hạt châu không vấn đề gì, vì sao Cố Kiều phải sống c.h.ế.t không chịu trả? Một hạt châu bằng nhựa không đáng giá tiền, có cần yêu thích như vậy không? Còn thích đến mức nói dối, thậm chí từ bỏ quà cảm tạ lớn như vậy?”

Cô không biết nguyên nhân chân chính Cố Nam Sóc để ý tới hạt châu, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của Cố Kiều, cô đã cảm thấy có kỳ quặc rồi. Cố Nam Thư tỏ vẻ không sao cả: “Chị không biết có vấn đề hay không, chị chỉ biết bây giờ đã sáu giờ rồi, chúng ta vẫn chưa nấu cơm tối đâu, chẳng lẽ hai đứa định cứ tiếp tục như vậy? Theo chị thấy, cho dù hạt châu thật sự có gì đó kỳ lạ, chúng ta không phát hiện ra chứng tỏ chúng ta không có duyên phận ấy. Đợi duyên phận tới chúng ta sẽ tự biết, duyên phận không tới, dù hai đứa có nhìn thủng một lỗ cũng uổng phí. Được rồi, tất cả tùy duyên đi.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên bật cười tự giễu, câu vừa rồi đã đánh thức hắn.

“Chị Hai nói đúng!”

Hắn nhặt chiếc lắc tay lên, hỏi: “Đây là di vật của mẹ, hai người có ý tưởng gì không?”

“Ý tưởng gì?” Cố Nam Huyền không hiểu ra sao.

Còn Cố Nam Thư đã nghe hiểu được ý của hắn: “Em cầm đi, chỉ hai hạt châu, chia cũng không chia đủ, càng không cần thiết phải chia. Dù hạt châu này có điểm nào kỳ lạ hay không, dù có đáng giá hay không, tất cả đều không quan trọng. Trước đây mẹ để ý đến nó như vậy, giữ lại cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà ấy, làm kỷ niệm cũng được.”

Lúc này Cố Nam Huyền mới hiểu ra, cô cũng tỏ thái độ theo: “Em cũng nghĩ giống chị Hai. Anh cầm đi, em không cần.”

Được rồi! Cố Nam Sóc lại đeo chiếc lắc lên cổ tay mình, chỉ là bây giờ hạt châu giữa chiếc lắc đã biến từ một thành hai.

Cuộc họp nhỏ trong gia đình kết thúc, người nên đi làm bài tập thì đi làm bài tập, không cần làm bài tập thì đi nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi, ai về phòng người nấy. Cố Nam Sóc vào phòng ngủ, lấy quyển tiểu thuyết “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ra.

Nội dung trong sách không có gì thay đổi, không có bất kỳ dòng văn tự nào biến mất, cũng không xuất hiện tình trạng mã loạn nhảy lung tung.

Cố Nam Sóc khẽ nhíu mày, nói cách khác, hắn đã đoán sai. Điểm mấu chốt trong vận may của Cố Kiều không nằm ở hạt châu này.

Thả sách về chỗ cũ, Cố Nam Sóc thở dài một tiếng, thôi. Tóm lại bây giờ đã lấy lại hạt châu rồi, với hắn mà nói cũng xem như đã thắng lợi, việc hôm nay cũng đã để hắn thăm dò được thêm chút nền tảng của Cố Kiều.

Không quan tâm vận may của Cố Kiều trong nguyên tác nghịch thiên tới mức nào, ít nhất hiện tại, vận may của cô ta vẫn tương đối mỏng manh. Tuy rằng thi thoảng có thể mang tới trợ lực cho cô ta, nhưng không phải có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, đa số là không có tác dụng. Mà thứ gọi là phản phệ ác ý lại càng yếu hơn.

Trước khi thực hiện kế hoạch, Cố Nam Sóc cẩn thận tra xét nội dung tiểu thuyết vài lần, đã xác định được một việc. Cuối sách, bất kỳ người nào có ác ý với Cố Kiều, cho dù đã hành động hay chưa, gần như đều không có kết cục tốt. Nhưng ở giai đoạn trước, cần phải có hành động cụ thể. Hơn nữa, mức độ ác liệt của hành động khác nhau sẽ mang tới hậu quả sau phản phệ không giống nhau.

Chính vì nhìn rõ điểm này, Cố Nam Sóc mới dám tới trường học gây khó dễ. Đây là lần thử đầu tiên, dù thắng hay thua, hắn đều có thể nhìn ra sâu cạn năng lực của Cố Kiều. Khác nhau ở chỗ, thắng, hắn không hề bị thương tổn mảy may, thua, mục đích của hắn là lấy lại đồ của nhà mình, ác ý không mạnh, phản phệ sẽ không quá lợi hại, chắc là nằm trong phạm vi có thể thừa nhận của hắn.

Kết quả, tất cả đều thuận lợi.

Nhìn hạt châu trên cổ tay, Cố Nam Sóc khẽ cười. Mặc dù không biết điểm kỳ lạ của hạt châu, nhưng qua phản ứng của Cố Kiều cũng biết, mất đi hạt châu chắc chắn là tổn thất lớn lao đối với cô ta, đặc biệt là bây giờ hình tượng “Người đẹp tốt bụng” của cô ta cũng đã bị ảnh hưởng, cũng là một đả kích lớn.

Nghĩ tới điều này, cả thể xác và tinh thần của Cố Nam Sóc đều cảm thấy sảng khoái.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.