(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trò khôi hài đã xong, Cố Nam Sóc ra về, Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên không chiếm được thứ tốt, cũng không tình nguyện đi rồi. Đám đông dần dần tan hết, nhưng tiếng nghị luận vẫn còn tiếp tục.
“Rốt cuộc hôm nay Cố Kiều nghĩ thế nào nhỉ? Các cậu có nghĩ cậu ta thật sự nhớ lầm không?”
“Nhớ lầm? Như vậy giống nhớ lầm sao?”
“Nếu không phải nhớ lầm, vậy là cậu ta cố ý? Cậu ta cố ý để làm gì? Cuối cùng không phải vẫn trả lại hạt châu sao?”
“Cũng đúng!”
“Đúng cái rắm! Không phải là lời nói dối bị vạch trần, không còn cách nào khác đành phải trả lại sao? Đừng nói chuyện giúp cậu ta, thái độ kia của cậu ta rõ ràng là muốn giữ lại hạt châu mà!”
“Nhưng cũng không đúng! Chính miệng Cố Nam Sóc nói hạt châu kia không đáng tiền. Cha Cố Kiều còn cầm đi hỏi người khác. Cố Nam Sóc bằng lòng trả một trăm đồng tiền hậu tạ, còn sẵn sàng cho cậu ta máy ghi âm, cậu ta đều không lấy, chỉ thích hạt châu không đáng giá tiền kia, nghe có vẻ không logic nhỉ?”
Mọi người:???
Điểm này đúng là có chút khó hiểu thật, hành động của Cố Kiều ngày hôm nay khiến mọi người đều mơ hồ không rõ.
Nói là nhớ lầm, rõ ràng không giống. Nói không phải nhớ lầm, lại khó có thể giải thích được.
Nhóm người ủng hộ Cố Kiều tận dụng mọi khả năng, nhấn mạnh vài lần Cố Kiều đã trả lại đồ cho chính chủ, cũng không tham một phân tiền nào, còn không ngừng nhắc nhở mọi người những việc thiện trước đây Cố Kiều từng làm, muốn tẩy trắng cho cô ta.
Nhưng trải qua chuyện này, có vài người không nghe nổi, bọn họ đưa ra một cách nói khác.
Trước kia mọi người đều khen Cố Kiều lương thiện tốt bụng, sao bọn họ không nhìn thấy?
Nếu lòng dạ thật sự lương thiệt, sao năm đó nhặt được hạt châu không trả lại luôn? Thầy Cố nói mẹ thầy ấy từng tìm kiếm vài ngày, như vậy chắc hẳn cũng đã hỏi người trong thôn xem có ai nhìn thấy hay không. Sao Cố Kiều không nói ra ngay lúc ấy? Cho dù Cố Kiều thật sự không biết thứ này là của nhà thầy Cố làm mất, nhưng cậu ta nhặt được đồ, nếu có lòng chỉ cần hỏi người trong thôn một câu xem anh đánh rơi là được, hỏi một câu khó lắm sao? Đều cùng một thôn, tìm người rơi đồ khó lắm sao?
Mấy câu hỏi này vừa đưa ra, một số người ban đầu đứng về phía Cố Kiều đã có chút d.a.o động.
Nhìn cấp bậc hệ thống vẫn rơi vào xu thế giảm như cũ, nhưng mà tốc độ giảm xuống đã chậm hơn so với trước kia, lòng Cố Kiều nóng như lửa đốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá một ngày, hệ thống sẽ rơi xuống cấp hai.
Phải làm sao bây giờ?
Cô ta nghĩ tới việc lan truyền lý do giải thích trước đó mình nghĩ ra, nhưng lý do này không thể do chính cô ta nói, mà phải thông qua người đáng tin cậy.
Một góc khác trong phòng học, Chu Bình nhìn Cố Kiều, thấy tâm trạng cô ta không tốt, mặt lộ vẻ u sầu, thì vô cùng đau lòng.
Từ ngày khai giảng cậu ta đã thích Cố Kiều rồi, nhưng Cố Kiều vẫn luôn từ chối không tiếp nhận tình cảm của cậu ta, cậu ta buồn bực, thậm chí còn cãi nhau với Cố Kiều. Lần trước hai người đứng nói chuyện với nhau bên hồ, vốn dĩ cậu ta muốn thổ lộ tình cảm, nói lời hứa hẹn, kết quả vậy mà lại tranh cãi không cẩn thận hại Cố Kiều rơi xuống nước. Lúc ấy cậu ta luống cuống, sợ hãi, đầu óc lộn xộn, căn bản không nhớ ra được phải cứu người, trong cơn sợ hãi đã bỏ chạy.
Đợi khi chạy về phòng học rồi, cậu ta mới phản ứng lại, Cố Kiều vẫn ở trong hồ nước, khả năng sẽ c.h.ế.t đuối…
Khi cậu ta bình tĩnh lại, đuổi tới nơi, Cố Kiều đã được Cố Nam Huyền cứu lên bờ. Khi đó, sắc mặt Cố Kiều tái nhợt, tình trạng vô cùng không tốt, có thể nhìn ra là vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, mới đi dạo quỷ môn quan một chuyến. Cậu ta vừa âm thầm cảm thấy may mắn vì không xảy ra án mạng, vừa tự trách tại mình mới khiến Cố Kiều gặp phải tai nạn, cũng sợ Cố Kiều sẽ tới tìm cậu ta tính sổ.
Nhưng mà điều cậu ta không ngờ tới chính là, Cố Kiều lại không hề trách mắng cậu ta câu nào, ngược lại còn an ủi cậu ta, nói chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, bảo cậu ta đừng để trong lòng. Đúng là một cô gái quá tốt bụng!
Bắt đầu từ khi đó, cậu ta đã thề sẽ đối xử tốt với Cố Kiều. Cố Kiều không thích cậu ta dây dưa, cậu ta sẽ không dây dưa. Cố Kiều không thích người khác biết tình cảm của cậu ta, cậu ta sẽ giấu trong đáy lòng, cậu ta chỉ cần có thể yên lặng bảo vệ Cố Kiều là tốt rồi.
Chu Bình nhíu mày. Chuyện hôm nay cậu ta theo dõi từ đầu tới cuối, cũng nghe được toàn bộ. Nhưng cậu ta không hề tin Cố Kiều có ý đồ xấu. Người suýt chút nữa hại c.h.ế.t Cố Kiều, Cố Kiều còn có thể tha thứ, sao cô ấy có thể nói dối vì một hạt châu không đáng giá tiền? Chắc chắn có hiểu lầm nào đó trong chuyện này!
Mấy người trong trường học đều là nghe gió tưởng mưa, miệng không ngừng nghỉ chút nào, có vài lời còn rất khó nghe, chắc chắn bây giờ Cố Kiều đang rất khổ sở…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");