Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 128: Cấp bậc hệ thống suy giảm (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đinh! Hình tượng “Người đẹp tốt bụng” ký chủ xây dựng đang sụp đổ, khiến danh vọng đạt được dần dần tiêu tán, hệ thống cấp ba đã giảm xuống 10%, nếu ký chủ không thể thu hoạch năng lượng để củng cố cấp bậc hệ thống trước khi hệ thống giảm 100%, hệ thống sẽ rơi xuống cấp hai.”

Nếu nói lời nghị luận của mọi người chỉ khiến Cố Kiều khó chịu trong lòng, vậy thì câu nhắc nhở này của hệ thống lại giống như sét đánh giữa trời quang, nện trúng đỉnh đầu cô ta, đánh cho cô ta nhức đầu chóng mặt, khiến cô ta sợ hãi. Thế nào là nhà dột còn gặp mưa rào, thuyền muộn còn ngược gió, cô ta xem như cảm nhận được rồi.”

“Đinh! Hình tượng vẫn đang tiếp tục sụp đổ, danh vọng tiêu tán thêm một bước, hệ thống cấp ba giảm xuống 20%.”

“Đinh! Cấp bậc hệ thống giảm xuống 30%!”

Ba câu nhắc nhở liên tiếp khiến Cố Kiều nắm chặt tay. Tốc độ giảm xuống nhanh như vậy, không lâu nữa sẽ giảm tới 100%, trực tiếp rơi xuống cấp hai.

Không được! Không thể để nó tiếp tục tùy ý ngã xuống như vậy. Để nâng cấp hệ thống từ cấp hai lên cấp ba, cô ta đã phải bỏ ra thời gian bốn năm, hai vạn điểm năng lượng. Nếu cứ như vậy rơi xuống cấp hai, chẳng phải là cố gắng và trả giá mấy măn qua của cô ta đều uổng phí sao?

Chuyện thu hoạch điểm năng lượng để củng cố cấp bậc hệ thống không phải chuyện có thể lập tức giải quyết, tạm thời để đó đã, trước mắt cứu được danh vọng quan trọng hơn. Chải cần danh vọng không tiếp tục tiêu tán, hệ thống sẽ không tiếp tục giảm cấp. Xu thế giảm dừng lại, cô ta sẽ có cơ hội bù lại tỉ lệ phần trăm đã mất đi.

“Chú họ! Cháu đồng ý trả lại hạt châu cho chú!”

Khi cô ta nói ra câu này, lời nhắc của hệ thống cũng ngừng lại. Cố Kiều vui vẻ, có tác dụng rồi! Có điều cô ta cũng biết, chuyện này chỉ là tạm thời, nếu cô ta không có cách nào xoay chuyển cái nhìn của các bạn học, lời nhắc vẫn sẽ đến. Cô ta phải nắm chặt thời gian!

Cố Kiều vươn tay kéo viên bạch châu trên cổ xuống, nắm chặt trong tay, rất luyến tiếc. Nó chính là năng lượng đó, là thứ cô ta dựa vào để thăng cấp! Tự dưng phải đưa cho người khác như vậy, cô ta rất không cam lòng.

Nhưng như vậy thì sao? Cô ta còn có thể làm thế nào? Tình thế không đợi người. Tình huống hiện giờ cô ta có thể tiếp tục rối rắm sao? Cô ta phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Năng lượng trong bạch châu chỉ có thể hấp thụ mỗi ngày một ít, muốn đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn hạn là không thể nào, mà tình thế trước mắt đang nguy cấp, nếu để hệ thống giảm cấp bậc, muốn tăng lên lại phải bỏ ra thêm hai vạn điểm năng lượng, không biết tất cả năng lượng còn thừa trong bạch châu có đạt tới con số này hay không đâu! Vì bạch châu, tùy ý để cục diện mất khống chế, hiển nhiên không có lời.

Cô ta cắn răng đưa bạch châu qua: “Chú họ. Xin hỗi, dù sao cũng là chuyện bảy tám năm trước rồi, khả năng cháu nhớ lầm, cho rằng nó là di vật của ông bà ngoại cháu, nếu là đồ của nhà chú, vậy thì tất nhiên nên trả lại cho chú rồi!”

Cố Nam Sóc cũng không khách sáo, thuận thế nhận lấy.

Cố Đại Phát ở bên cạnh gấp không chờ nổi, hỏi: “Hạt châu đã trả cậu rồi, tiền đâu?”

Cố Nam Sóc đưa mười tờ tiền đã chuẩn bị trước qua. Cố Đại Phát đang định nhận, lại bị Cố Kiều giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Cha! Chúng ta không thể nhận số tiền này!”

Cố Đại Phát không vui: “Sao không thể nhận? Cha không trộm không cướp, là cậu ta cam tâm tình nguyện cho cha!”

Cố Kiều hít sâu một hơi, đúng là không trộm không cướp. Nhưng nếu nhận tiền sẽ biến thành giao dịch. Chẳng phải thành cầm đồ của người ta, c.h.ế.t sống không chịu trả lại, trả lại còn đòi tiền sao? Còn đòi tận một trăm đồng? Các bạn họ sẽ nhìn cô ta thế nào? Sẽ chỉ càng coi thường cô ta hơn. Cô ta còn cứu vãn danh vọng thế nào?

“Cha! Hạt châu này vốn dĩ là đồ của nhà chú họ, trả lại chú ấy là việc nên làm, sao chúng ta có thể đòi tiền?”

Cố Đại Phát rất khó hiểu: “Nên làm cái gì? Không sai, hạt châu là đồ của nhà bọn họ, nhưng cũng do nhà chúng ta nhặt được. Nếu năm đó nhà chúng ta không nhặt được, bây giờ còn không biết thế nào đâu, nói không chừng đã bị chôn dưới lòng đất rồi, nếu như vậy cậu ta biết đi đâu tìm nó? Bây giờ có thể tìm được, không phải ít nhiều nhờ có chúng ta hay sao? Chúng ta chỉ lấy quà cảm ơn mà thôi, đâu bắt cậu ta táng gia bại sản, chẳng lẽ không phải đạo lý bình thường à?”

Đám đông đứng xung quanh nghe thấy thế lập tức im lặng.

Tuy rằng giống như có điểm nào không đúng, nhưng hình như lời này cũng có lý, chỉ là quà cảm ơn tận một trăm đồng có phải hơi nhiều hay không? Bằng tiền lương hai tháng của công nhân bình thường rồi, bọn họ không cảm thấy mình quá tham lam à?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.