Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 120: Mang theo bên người




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lớp học tầng dưới, cũng là khóa trên của Cố Kiều.

Tống Giai nhìn viên Hắc châu trong tay Cố Nam Sóc, hỏi: “Ý của anh là, muốn tôi kết cho anh một cái lắc tay, xâu hạt châu này vào?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng! Tôi không quen người nào khác biết làm mấy thứ này. Nghĩ cô biết gấp giấy, biết làm nhiều món đồ thủ công như vậy, chắc có lẽ cũng biết đan lắc tay, cho nên tới hỏi cô một chút.”

“Đúng là tôi biết làm thật. Tôi thường xuyên đan tặng cho bạn học cùng lớp, dây đan tôi cũng có sẵn đây rồi, đưa hạt châu cho tôi đi, để tôi đan giúp anh.”

“Mất bao lâu?”

“Anh đeo hay là Nam Huyền? Hay là người khác?”

Cố Nam Sóc sửng sốt. Hắc châu là di vật của Liễu Như Ngọc, vậy thì Cố Nam Huyền, Cố Nam Thư đều có phần. Nhưng hiện giờ hắn còn chưa biết điểm khác thường của Hắc châu, Cố Kiều lại đang theo dõi nó, hắn không thể đưa Hắc châu cho hai người được.

Cố Nam Sóc kiên định nói: “Tôi đeo!”

Tống Giai ngẫm nghĩ: “Vậy thì không cần đan kiểu dáng quá phức tạp, chỉ tết đơn giản, khoảng hai ba phút là xong.”

“Được, vậy tôi đứng ngoài này chờ cô!”

Tống Giai gật đầu,vào phòng học, lấy ra vài sợi dây thừng, ngón tay múa máy, chỉ một lát sau đã đan xong.

Cô đưa lắc tay cho Cố Nam Sóc: “Hạt châu này rất quan trọng với anh à?”

“Ừ.”

“Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi cố ý hỏi thăm gì đó đâu, chỉ là có chút tò mò mà thôi. Nhìn anh không giống người thích mang mấy thứ đồ chơi này, hơn nữa bây giờ nhà anh cũng không thiếu chút tiền ấy, muốn dùng đồ trang sức, có thể mua được rất nhiều thứ tốt hơn, hạt châu này nhìn hơi…”

Hơi thấp kém… Tống giai còn chưa nói xong, Cố Nam Sóc đã nghe hiểu, hắn cười rộ lên: “Nó là di vật của mẹ tôi.”

“À!” Tống Giai giật mình hiểu ra.

Nếu là di vật, vậy thì giá trị của vật phẩm không còn quan trọng nữa.

Sau khi nói câu cảm ơn, Cố Nam Sóc ra về, trong lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn lướt qua lớp Cố Kiều đang học.

Hắn từng lấy hạt châu ra cho Cố Nam Huyền Cố Nam Thư và ba đứa cháu trai xem, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra hạt châu này có gì đặc biệt, thậm chí Cố Minh Huy còn ghét bỏ nói hạt châu này còn không đẹp bằng bi ve mà cậu chơi. Vốn dĩ hắn có rằng có lẽ chỉ có người đặc biết mới nhìn ra được, cho nên mới nghĩ tới chuyện mang nó tới tìm người xuyên không Tống Giai.

Hôm nay hắn qua đây, thứ nhất là thật sự muốn nhờ Tống Giai làm giúp mình một chiếc lắc tay, thứ hai là muốn thử một chút, xem Tống Giai có nhìn ra vấn đề hay không. Nhưng hiển nhiên trong mắt Tống Giai, viên Hắc châu này cũng chỉ là một hạt châu bình thường như bao hạt châu khác. Vậy rốt cuộc Hắc châu cso điểm này đặc biệt hay không? Chẳng lẽ thứ này chỉ dành riêng cho Cố Kiều?

Không! Chưa chắc. Liễu Như Ngọc mẹ hắn cũng rất để ý hạt châu này.

Tròng mắt Cố Nam Sóc giật giật, xem ra, hắn phải điều tra kỹ mới được.

Trong phòng học.

Có học sinh cười tủm tỉm nhìn Tống Giai, vô cùng tò mò hỏi: “Cậu quen với thầy Cố à?”

“ừ, nhà dì tôi ở cùng thôn thầy giáo Cố, sau khi rời khỏi nhà cậu, dì cả đón tôi về. Tôi ở lại thôn Dương Liễu với dì cả, tất nhiên là quen biết thầy Cố rồi.”

“À! Thầy Cố tìm cầu làm gì thế?”

“Mấy hôm trước không phải tôi từng cho cậu xem vòng tay tôi đan sao? Mẹ thầy Cố qua đời để lại một chiếc vòng tay, nhưng đã bị hư hỏng, biết tôi có thể đan vòng, nên tới nhờ tôi đan giúp một cái.”

Thấy cô thoải mái hào phóng trả lời, chút nghi ngờ trong lòng bạn học cũng tan đi, không hỏi tiếp nữa.

Sau khi tan học, Cố Kiều về nhà, nhìn thấy Cố Nam Sóc ngồi ngoài cửa xắn tay áo lên giặt quần áo, trên cô ta mang theo chiếc vòng, ở giữa chính là hạt Hắc châu kia. Giây phút ấy, cô ta cảm thấy cả người đều không ổn.

Lúc ở trường học, khi nghe hệ thống nói vật dẫn năng lượng lại đi rồi, cô ta đã lo lắng, bây giờ lại càng buồn bực hơn.

Sao đột nhiên Cố Nam Sóc lại đeo hạt châu lên tay rồi? Nếu ngày nào hắn cũng mang theo như vậy, không bao giờ thả về chỗ cũ, làm sao cô ta có thể lấy được nó? Nếu thế chẳng phải là cô ta luyện cách mở khóa lâu như vậy đều là tốn công vô ích sao?

Mẹ kiếp! Cố Kiều rất muốn chửi đổng!

Phải làm sao bây giờ? Nếu là Cố Nam Huyền, cô ta còn có thể nghĩ cách. Nhưng Cố Nam Sóc quá nhạy bén, còn là đàn ông, ngay cả cơ hội tới gần cô ta cũng không có.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.