Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 118: Mục tiêu của Cố Kiều (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian hẹn ăn cơm được xác định vào thứ tư, Cố Kiều tới đúng hẹn.

Cố Nam Sóc không khỏi liếc mắt nhìn qua phòng cách vách một cái, Cố Tứ Tường đưa lưng về phía hắn, không nhìn ra biểu cảm, nhưng không đứng ra ngăn cản, chứng tỏ không phản đối. Còn Hồ Dao Hoa, thậm chí còn vẫy vay cười với Cố Kiều: “Đi đi! Cơm nước xong rồi về!”

Chậc, thú vị rồi đây.

Theo lý thuyết, tuy rằng Tống Ngọc Mai bị giam mười năm không phải lỗi của bọn họ, nhưng cũng do bọn họ dựng lên. Nếu như trước kia, hai nhà chỉ có chút mâu thuẫn, quan hệ lạnh nhạt, vậy thì hiện tại đã biến thành kẻ thù rồi.

Cố Nam Sóc nghĩ chắc chắn Cố Kiều sẽ tới đúng hẹn, nhưng khả năng sẽ lén lút. Không ngờ cô ta lại đường đường chính chính, quang mình chính đại thế này. Vậy mà hai người Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa cũng đồng ý. Thái độ này… Ừm, rất vi diệu.

Cố Nam Sóc càng tò mò hơn, sao Cố Kiều làm được nhỉ? Đúng là một nhân tài!

Đồ ăn mang lên bàn, mọi người bắt đầu ăn, Trong bữa cơm, Cố Nam Huyền nói vài câu cảm ơn, còn nói chuyện phiếm với Cố Kiều về mấy đề tài linh tinh vụn vặn giữa con gái với nhau. Bữa cơn mày, xem như chủ khách đều vui. Từ đầu tới cuối, Cố Kiều luôn giữ đúng lễ độ, chưa nói lời không nên nói, cũng không làm chuyện không nên làm. Ngoài việc nhiều lần ánh mắt cố ý lướt qua cánh cửa phòng ngủ của Cố Nam Sóc ra, hoàn toàn không có hành động khác.

Ánh mắt đó quá mờ mịt, nếu không phải Cố Nam Sóc vẫn luôn cẩn thận chú ý, vô cùng đề phòng đối phương, sợ là cũng không phát hiện ra.

Lòng hắn trầm xuống, phòng hắn thì có thứ gì nhỉ? Thứ gì lại khiến Cố Kiều để ý như thế? Chẳng lẽ nó chính là mục đích của Cố Kiều sao?

Sau khi ăn xong, Cố Kiều trở lại phòng cách vách.

Cố Nam Sóc nói với Cố Nam Huyền: “Sau này có thể mời cô ta qua nhà làm khách nhiều hơn, Ừm, đại khái cũng không cần em mời, cô ta sẽ chủ động qua đây. Nhưng mà, mời cô ta vào, cố gắng chọn lúc anh có ở nhà, nếu anh không ở thì tìm lý do gì đó đuổi cô ta đi.”

Cố Nam Huyền:……

Tuy rằng không rõ nội tình, nhưng vẫn đồng ý.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cố Kiều ôm sách bài tập qua hỏi bài, nói là có bài tập không hiểu, muốn hỏi một chút.

Cố Nam Huyền:…… Anh trai cô là thầy bói sao?

Sau đó lại có hai lần nữa, Cố Kiều vẫn dùng lý do tương tự qua nhà cô.

Lần nào Cố Nam Sóc cũng cố ý mở rộng cửa phòng ngủ. Sau đó hắn phát hiện ra, Cố Kiều chân chính để ý là ngăn kéo duy nhất bị khóa lại trên bàn làm việc đối diện cửa phòng ngủ.

Mà trong ngăn kéo đó, chỉ có ba món đồ!

Cố Nam Sóc không nhịn được lập tức cảm thấy căng thẳng.

Hôm nay khi thấy Cố Kiều đang học tiếng Anh với Cố Nam Huyền, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn cười nói: “Học tiếng Anh chỉ dựa vào sách giáo khoa, học bằng cách ghi nhờ không tốt đâu. Nếu có thể thì xem nhiều sách báo tiếng Anh, quan trọng nhất là phải dũng cảm phát âm. Trong huyện thành nhỏ như chỗ chúng ta, khẩu ngữ không được chú trọng, thầy cô giáo chưa chắc đã phát âm chuẩn xác, càng khỏi nói tới dạy học sinh. Cho nên chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa.”

Cố Nam Huyền cười rộ lên, nói với Cố Kiều: “Cô không biết đâu, bây giờ tiếng Anh của anh trai tôi giỏi lắm. Nói chuyện rất hay.”

Tròng mắt Cố Kiều xoay chuyển: “Cháu nghe nói chú họ mua máy ghi âm, dùng nó để học sao?”

Cố Nam Sóc gật đầu.

Sắc mặt Cố Kiều có chút ủ rũ: “Đáng tiếc thứ kia quá đắt, người gia cảnh bình thường không mua nổi. Cháu vẫn chưa nhìn thấy lần nào đâu, không biết trông nó thế nào!”

“Chuyện này có gì khó! Hai đứa qua đây!”

Cố Nam Sóc đi về phòng ngủ của mình trước, Cố Nam Huyền theo sau. Cố Kiều hít sâu một hơi cũng bước vào phòng, trên mặt cô ta vẫn treo nụ cười, mắt sáng lấp lánh, có chút căng thẳng, cũng có chút hưng phấn.

Cố Nam Sóc lấy máy ghi âm và băng từ ra, bật lên cho hai người nghe.

Cố Nam Huyền kể cho Cố Kiều: “Anh trai tôi mua rất nhiều băng từ tiếng Anh. Anh ấy đều có thể nghe hiểu.”

“Phải không? Chú họ lợi hại quá!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Cố Kiều lại có chút thất thần.

“Ngoài băng từ tiếng Anh ra, còn cái này nữa!”

Cố Nam Huyền rút băng cũ ra, thay băng từ khác vào, ấn xuống nút phát, giai điệu kinh điển lập tức truyền ra từ trong máy ghi âm. Dù sao Cố Kiều cũng chỉ là thanh niên mới mười sáu tuổi, nghe thấy âm nhạc tuyệt diệu lập tức trợn tròn mắt.

“Đây là bài hát mới của Đặng Lệ Quân!”

Cố Nam Huyền gật đầu: “Đúng! Còn có băng nhạc Cảng Thành nữa! Chúng ta nghe băng này trước, nghe xong tôi lại mở băng khác cho cô nghe.”

Khi hai cô gái nói chuyện, Cố Nam Sóc giả vờ sắp xếp lại bàn làm việc. Đầu tiên hắn thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, rồi vô cùng tự nhiên dùng chìa khóa mở ngăn kéo, lấy quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ở trong ngăn kéo ra.

Cố Nam Sóc nghĩ tới nghĩ lui, nếu Cố Kiều thật sự để ý tới cái ngăn kéo này như vậy, khả năng lớn nhất chính là quyển sách này. Tuy rằng quyển sách này biết ngụy trang, người khác không nhìn ra được vấn đề, nhưng khó đảm bảo Cố Kiều không phải ngoại lệ. Dù sao cô ta cũng là nữ chính, tóm lại là không giống những người khác.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mình đoán sai rồi. Bởi vì sau khi hắn lấy ra quyển sách đặt lên bàn, ánh mắt Cố Kiều luôn lén lút dõi theo hành động của hắn không hề chuyển qua quyển sách, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào ngăn kéo như cũ.

Nếu không phải sách… Vậy thì trong ngăn kéo chỉ còn lại hai món đồ là hộp gỗ và viên hắc châu kia…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.