(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc tự mình đưa Cố Nam Huyền tới trường học.
Giữa trưa, cô giáo Hứa vội vàng chạy tới tìm hắn, nói đã xảy ra chuyện.
Khi Cố Nam Sóc đến nơi, Cố Nam Huyền đã đứng trên mái nhà rồi.
“Tôi đã nói không phải rồi, vì sao tôi giải thích thế nào các cậu cũng không tin? Tôi với anh ta không có quan hệ gì, một chút quan hệ cũng không có! Các cậu nhìn xem!” Cố Nam Huyền khóc lóc giơ sổ tay của mình lên: “Đây mới là chữ của tôi, những lá thư kia là thế nào, tôi hoàn toàn không rõ, cũng không phải tôi viết. Các cậu đều có mắt, không ai nhìn ra điểm khác biệt sao?”
Cố Nam Huyền gần như suy sụp: “Tôi phải làm thế nào các cậu mới bằng lòng tin tưởng tôi? Có phải tôi c.h.ế.t mới chứng minh được hay không? Tôi với Tống Võ không có bất kỳ gút mắt tình cảm nào, cũng không tồn tại bất kỳ quan hệ không chính đáng nào. Tôi bằng lòng dùng cái c.h.ế.t của mình để chứng minh trong sạch.”
Nói xong, Cố Nam Huyền bước về phía trước hai bước, cả người nghiêng ngả, giống như sắp nhảy xuống. Cố Nam Sóc vừa chạy lên đã trông thấy cảnh tượng ấy, hắn sợ tới mức không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng lao tới, chỉ trong chớp mắt đã kéo được Cố Nam Huyền quay lại. Bởi vì dùng sức quá lớn, cả hai người đều ngã trên mặt đất. May mà Cố Nam Huyền không vấn đề gì.
Cố Nam Sóc thở phào nhẹ nhõm, giáo viên trong trường đang đứng xem cũng nhẹ nhàng thở ra. May mà không xảy ra án mạng.
Nhưng thái độ của học sinh lại không đồng nhất.
“Khiến tôi sợ muốn chết! Cố Nam Huyền thật sự dám nhảy!!! Nếu cô ấy nhảy xuống thật thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhìn cô ấy không giống đang nói dối. Hơn nữa tôi đã xem qua sổ tay của cô ấy, hình như đúng là không giống chữ viết trên mấy lá thư kia.”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng là viết bằng tay trái, hoặc nhờ người khác viết hộ thì sao? Hơn nữa không phải cậu ta vẫn chưa nhảy xuống à? Chỉ làm dáng mà thôi, các cậu tin là thật?”
“Nửa chân cậu ấy đã treo ngoài không trung rồi, còn diễn trò? Không sợ không cẩn thận ngã xuống sao? Cậu diễn trò được như vậy không? Dùng tính mạng của mình đánh cuộc, không sợ c.h.ế.t à?”
“Nhưng nếu cậu ấy thật sự không có quan hệ gì với Tống Võ, vì sao Tống Võ lại nói chắc chắn như vậy? Mọi người không nhìn thấy hôm qua Tống Võ kích động đến mức nào à? Thậm chí anh ta còn nói ra rất nhiều chuyện nhỏ khi hai người bọn họ ở bên nhau. Nếu là giả, vì sao Tống Võ lại tìm cậu ta mà không tìm người khác?”
Đây chính là lý luận “Người bị hại có tội” điển hình.
Sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống. Hắn đừng dậy, giao Cố Nam Huyền đang kích động cho cô giáo Hứa, đi tới trước mặt nữ sinh vừa nói ra lời kia: “Vì sao cô cảm thấy Nam Huyền và Tống Võ thật sự có quan hệ gì đó? Chỉ vì lá thư kia?”
Nữ sinh kia đối mặt với Cố Nam Sóc, trong lòng có chút sợ hãi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cố Nam Sóc không nói gì, trực tiếp móc giấy bút ra, viết vài ba nét đã hoàn thành một lá thư, nội dung không nhiều lắm, chỉ vài câu kết hợp lại thành một bài thơ, là thơ thổ lộ tình cảm.
“Nếu tôi nói phong thư này là cô viết cho tôi, có phải cũng chứng minh cô cất giấu ý đồ nào đó với tôi hay không? Có phải cũng có quan hệ không chính đáng với tôi hay không?”
Sắc mặt nữ sinh kia đại biến: “Thầy có ý gì? Tùy tiện lấy ra một phong thư định bôi nhọ em sao? Ai có thể chứng minh phong thư này là do tôi viết? Ngay cả tên cũng không có!”
“A!” Cố Nam Sóc ngẩng đầu hỏi: “Vậy cô tên gì?”
Nữ sinh kia choáng váng, cuối cùng giáo viên đứng gần đó đáp lời: “Trò ấy tên Thôi Đình.”
“Phải không?” Cố Nam Sóc lại lấy bút ra lần nữa, viết thêm cái tên Thôi Đình vào cuối lá thư: “Bây giờ có tên rồi.”
Thôi Đình tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Thầy… Thầy vô sỉ! cho dù có tên thì sao? Lá thư này là do thầy vừa tự mình viết, tất cả mọi người đều trông thấy.”
“Đúng!” Cố Nam Sóc không cãi cọ với đối phương, mà sảng khoái thừa nhận: “Lá thư này đúng là do tôi viết, mọi người đều trông thấy. Cho nên cô không có ý đồ với tôi, giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì.”
Thôi Đình trừng hắn, thở phì phì.
Cố Nam Sóc lại hỏi: “Vậy cô có tận mắt nhìn thấy Nam Huyền viết những lá thư đó không?”
Thôi Đình sững sờ.
“Cô không có, vậy sao cô dám chắc chắn những lá thư đó không phải do Tống Võ tự viết, giống như tôi vừa làm?”
Thôi Đình hơi sửng sốt: “Nhưng… Nhưng mà hôm qua Tống Võ đã tới! Anh ta với Cố Nam Huyền…”
“Những việc cậu ta làm với Nam Huyền, bây giờ tôi đều có thể làm với cô. Thậm chí tôi còn có thể nói ra những lời động lòng người hơn cậu ta! Tôi có thể nói với mọi người, khi tôi còn làm giáo viên dạy học trong trường, cô đã có ý đồ với tôi rồi. Cô điên cuồng bảy tỏ tình yêu, không ngừng dây dưa tôi, vì tôi không chịu nổi cô, rơi vào đường cùng mới phải từ chức, chỉ vì muốn kéo giãn khoảng cách với cô, rời xa cô.”
Thôi Đình tức muốn hộc máu: “Thầy từ chức có liên quan gì với em?”
“Mọi người đều biết, giáo viên là nghề ăn cơm nhà nước, nếu không phải vì cô, tại sao tôi phải từ bỏ công việc ổn định này? Nếu không phải vì cô, tại sao tôi chỉ nói cô không nói những người khác?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");