(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nam Thư phẫn hận, mắng: “Còn không phải tại cái thằng Tống Võ đáng c.h.ế.t kia!”
“Tống Võ?” Cố Nam Sóc suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, Tống Võ là cháu trai của Tống Ngọc Mai.
Cô giáo Hứa bước tới giải thích: “Là thế này. Hôm nay Tống Võ tới trường học tìm Cố Nam Huyền, nói Cố Nam Huyền là bạn gái cậu ta, còn lấy ra một đống thư từ qua lại giữa hai người, nội dung trong thư viết vô cùng lộ liễu.”
Cố Nam Huyền vừa lau nước mắt, vừa tức giận nói: “Những lá thư đó căn bản không phải do em viết.”
Cô giáo Hứa gật đầu liên tục: “Thầy Cố, điều này tôi tin. Nam Huyền sẽ không làm ra chuyện này, chữ viết trên lá thư cũng không giống chữ của Nam Huyền. Nhưng Tống Võ kia nói rất đường hoàng, còn nói Cố Nam Huyền chê nghèo yêu giàu, bây giờ chắc chắn đã bám được vào cành cao khác, nên mới không cần cậu ta, lời nói vô cùng khó nghe. Vốn dĩ chúng tôi không cho cậu ta vào, nhưng cậu ta lại lén lút trèo tường vào trong, còn rải thư từ khắp nơi. Bây giờ rất nhiều học sinh trong trường học đều đã biết chuyện.
Cố Nam Huyền nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hai ngày trước Tống Võ đã từng tới trường học chặn em lại, bảo em làm bạn gái anh ta. Em không chịu mắng anh ta một trận. Anh ta nói em cứ chờ đó, sớm muộn gì em cũng sẽ là của anh ta.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Hai ngày trước đã tới tìm em, sao em không nói?”
“Em…” Cố Nam Huyền vô cùng ấm ức: “Khi đó em nào biết anh ta sẽ làm ra chuyện kiểu này! Trước đó anh ta chỉ nói mát vài câu là xong, em đã mắng anh ta chạy rồi, nên cảm thấy không vấn đề gì. Kết quả… Chỉ với mấy lá thư không biết là do ai viết, mọi người đã tin tưởng, còn nói cứ như tận mắt nhìn thấy. Còn có người đưa ra bằng chứng, nói hai hôm trước từng trông thấy em ở bên cạnh anh ta, rõ ràng là em cãi nhau với Tống Võ, bọn họ lại cảm thấy em với anh ta đang ve vãn đánh yêu.”
Đây chính là điểm lợi hại của tin đồn.
Cô giáo Hứa rất áy náy: “Xin lỗi, việc này xảy ra trong trường học, trường học phải chịu trách nhiệm. Ý của hiệu trưởng là, để bạn học Nam Huyền tạm nghỉ hai ngày, chúng tôi sẽ đứng ra làm sáng tỏ trong trường học, cố gắng quản lý học sinh. Chỉ là bây giờ việc này đã ồn ào huyên náo như vậy, sợ là có người sẽ không chịu tin.”
Cố Nam Sóc lo lắng hỏi: “Việc này đã ồn ào khắp trường học?”
“Ừ. Tình hình rất nghiêm trọng. Bởi vì Tống Võ lớn tiếng ồn ào, còn vài lần cố ý lẻn vào trường học, đặc biệt anh ta nói rất đáng thương, còn quỳ xuống trước mặt Nam Huyền ngay tại chỗ, nước mắt nước mũi chảy dài, khóc lóc cầu xin Nam Huyền đừng bỏ anh ta.”
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, so sánh giữa hai bên, ai cũng cảm thấy Tống Võ đáng tin hơn. Cố Nam Huyền càng chất vấn, ngược lại sẽ biến thành thẹn quá thành giận. Còn chuyện chữ viết không giống, đứng trước tin đồn, ai thèm để ý tới chi tiết nhỏ này không quan trọng này?
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô Hứa.”
“Chuyện tôi nên làm thôi. Trong trường học còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi về trước đây. Thầy Cố, việc này quan trọng nhất vẫn là Tống Võ. Tôi nghe Nam Huyền nói nhà cậu có quan hệ với nhà Tống Võ, tôi nghĩ hay là nhà cậu ra tay từ nhà họ Tống, có lẽ sẽ có tác dụng.”
Cố Nam Sóc không tỏ thái độ, chỉ nói: “Để tôi tiễn cô.”
Cô giáo Hứa lắc đầu: “Không cần. Cậu an ủi Nam Huyền đi.”
Cố Nam Sóc không tiếp tục kiên trì.
Cô giáo Hứa vừa đi khỏi, Cố Kiều lặng lẽ chui ra từ góc khuất, đi tới: “Chú, cô. Chuyện trong trường hôm nay cháu đều thấy rồi.”
Cố Nam Thư hừ một tiếng: “Thì sao? Tới chế giễu à?”
Mặt Cố Kiều đầy áy náy: “Cháu lén lút trốn học qua đây, không thể ở lại lâu, còn phải quay về tiếp tục đi học. Cháu… Cháu muốn nói cho mọi người biết. Tống Võ sẽ không chỉ làm như vậy. Anh ta còn có chiêu khác. Hôm nay cháu không chỉ nhìn thấy hắn, còn nhìn thấy cả bà nội cháu. Cháu lén lút đi theo bọn họ, nghe được bọn họ nói đã lấy được quần áo của cô Huyền. Cháu cảm thấy anh ta sẽ tiếp tục dùng quần áo để gây chuyện, cho nên… Cho nên tới nhắc nhở mọi người một câu.”
Cố Nam Thư nhíu mày: “Chuyện do bà nội cô và chú họ cô làm ra, cô lại tới nhắc nhở chúng tôi, làm vậy không phải bán đứng bọn họ sao?”
Cố Kiều cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi! Cháu biết việc này bà nội và chú họ cháu làm không đúng, cháu cũng đã nghe thấy lời đồn đãi trong trường học. Cháu cũng là con gái, cháu… Cháu biết cô Huyền khó chịu thế nào. Cháu… Cháu xin lỗi.”
Cố Kiều cúi người thật sâu: “Cháu chỉ có thể làm được chừng này. Thật sự rất xin lỗi.”
Nói xong cô ta lại lần nữa cúi người xin lỗi, sau đó nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Để lại ba chị em Cố Nam Sóc ngơ ngác nhìn nhau, máy nhíu chặt lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");