Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 101: 25% cổ phần




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi vui sướng qua đi, ông ấy nhíu mày nhìn về phía bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, đột nhiên lại cảm thấy hợp đồng này không dùng được nữa.

“Tôi sẽ viết lại hợp đồng, cậu cso điều kiện gì, không ngại cứ nói thẳng.”

Cố Nam Sóc sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra mấy thứ này, mà là đã chuẩn bị từ trước. Như vậy chắc chắn cũng đã nghĩ ra thứ mình muốn rồi.

“25% cổ phần. Nhưng không thể quá cứng nhắc yêu cầu tôi mỗi năm phải thiết kế cho công ty bao nhiêu bản thiết kế. Nửa năm đầu tôi sẽ cố hết sức tạo nên tiếng vang giúp Vinh Đạt, nửa năm sau, những hạng mục nhỏ tôi sẽ không nhúng tay vào, hạng mục lớn xem tình hình rồi quyết định.”

Thấy Diệp Thành Đức nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, Cố Nam Sóc nói tiếp: “Ông chủ Diệp yên tâm, sẽ không khiến ông chịu thiệt đâu. Tuy rằng tôi không nhúng tay vào, nhưng tôi có thể dạy ra đồ đệ giúp ông. Tôi sẽ nhận ba người, dạy dỗ bọn họ nửa năm. Ba người này do ông chọn, có điều tôi chỉ phụ trách dạy về cậu tạo không gian, ý tưởng trong phương diện thiết kế, không dạy cơ sở. Theo học nửa năm cũng không học được cơ sở. Cho nên ba người này phải có sẵn tri thức về phương diện này, còn phải nắm chắc.”

“Người được chọn tới, tôi sẽ dốc túi tương thụ, tuyệt không tàng tư. Nhưng tục ngữ cũng nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người. Bọn họ có thể học được bao nhiêu, đạt tới trình độ nào, phải xem ngộ tính của mình. Trong nửa năm này, tôi sẽ đảm bảo nhất định sẽ giảng dạy kết hợp cả tri thức và thực tiến. Nhưng thời gian học tập phải theo ý tôi, do tôi sắp xếp.”

Mắt ông chủ Diệp lóe lên, nhân vật như Cố Nam Sóc, dù cho cổ phần, ông ấy cũng không cách nào khống chế hoàn toàn. Nhưng nếu để người nhà học được bản lĩnh thiết kế này, lại khác.

“Mấy điều sau tôi đều có thể đồng ý, chỉ là 25% cổ phần……”

Diệp Thành Đức do dự, con số này đã vượt xa điểm mấu chốt của ông ấy.

Cố Nam Sóc không thoái nhượng, mà đưa qua một phần tài liệu khác: “Ông chủ Diệp xem thứ này rồi nói.”

Đó là một bản kế hoạch, một bản kế hoạch dành riêng cho Vinh Đạt trong năm năm. Bên trong phân tích rõ ràng tình trạng của Vinh Đạt hiện nay, các ưu khuyết điểm, và phương án phát triển cụ thể.

“Không biết có thêm thứ này, ông chủ Diệp cảm thấy đã xứng đáng với 25% cổ phần chưa. Tôi còn có thể đáp ứng, chỉ làm cổ đông, không tham dự vào các quyết sách và vận hành công tay. Hơn nữa, trong vòng năm năm tôi sẽ không dạy dỗ đồ đệ khác, cũng sẽ không đưa bản thiết kế của tôi cho công ty khác.”

Nói như vậy, Vinh Đạt có thể chiếm hữu tài nguyên có một không hai - Cố Nam Sóc trong vòng năm năm, nếu Vinh Đạt thật sự phát triển theo đúng bản kế hoạch, trở thành công ty đứng đầu rồi, Cố Nam Sóc có trong tay 25% cổ phần rồi, còn có lý do gì để đi giúp đỡ người khác?”

Diệp Thành Đức cắn răng, quyết định: “Được, 25% thì 25%!”

Tiếc trẻ con không dụ được sói! Không phải 25% sao? Bỏ ra 25% ông ta vẫn còn 75%, vẫn là cổ đông lớn nhất.

Xong vấn đề lớn nhất, tiếp theo là thương lượng chi tiết nhỏ rườm rà trong hợp đồng.

Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc mới chính thức ký hợp đồng. Trong khoảnh khắc khi ký tên mình xuống, Cố Nam Sóc không nhịn được cười rộ lên.

Hắn lại bước thêm một bước rồi, cách mục tiêu của mình càng ngày càng gần.

Công ty Phong Hoa quá lớn, mạng lưới quan hệ của tổng giám đốc Tôn quá mạnh, cho nên, hắn không nhắc tới chia cổ phần, không nói chuyện trích phần trăm chỉ lấy một khoản tiền bán đứt bản thiết kế, giá cả cũng coi như rẻ mạt. Nhưng Vinh Đạt lại khác, nó còn nhỏ, mới chỉ có chút danh tiếng trong huyện, Diệp Thành Đức cũng không mạnh bằng Tôn Khải Nghĩa, đối với Vinh Đạt như vậy, Cố Nam Sóc tự nhận vẫn nắm chắc vài phần.

Hơn nữa, Vinh Đạt cần hắn nhiều hơn.

Tốc độ của tổng giám đốc Diệp rất nhanh, ngày thứ ba đã đưa tới một đống tài liệu về hạng mục khu tập thể tòa thị chính, và ba người đồ đệ ông ta chọn. Hai người trong đó là con trai ruột của ông ta, lớn hơn tên Diệp Anh, nhỏ hơn tên Diệp Hùng, người còn lại chính là tổ trưởng Lương, cháu ngoại trai của ông ta, tên đầy đủ là Lương Chấn Bang.

Lúc này, Cố Nam Sóc đã giao cho Cố Nam Thư toàn quyền xử lý chuyện liên quan tới Dĩ Nam, cũng đưa cho chị ấy phương thức liên lạc với ông chủ Trần và con đường nhập hàng, còn bản thân thì toàn tâm toàn ý vừa dạy đồ đệ, vừa căn cứ vào tài liệu thiết kế bản thảo.

Cuối tháng tư, Diệp Thành Đức thành công lấy được hạng mục, Cố Nam Sóc cũng đã cung cấp nhóm bản thiết kế đầu tiên, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Ngày hôm đó, sau khi ăn bữa cơm liên hoan từ nhà họ Diệp quay về, thấy thời gian còn sớm, Cố Nam Sóc đi đường vòng, muốn qua Dĩ Nam xem tình hình buôn bán. Kết quả, mưới hai giờ chiều, vậy mà Dĩ Nam lại không mở cửa. Cố Nam Sóc mang theo nghi hoặc, quay về nhà mình.

Trong nhà, Cố Nam Huyền vốn dĩ nên ở trường học, lúc này lại đang ông Cố Nam Thư khóc, giáo viện chủ nhiệm Hứa cũng ở bên cạnh.

Cố Nam Sóc vội vàng bước tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.