Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 57: Mạc Dịch Nghiêm ngất xỉu!




Năm mới sắp đến, hiếm có khi lại thấy tuyết rơi ở thành phố S.

Rượu đỏ xoay tròn dọc theo thành ly, ngón tay nâng ly thon dài mà tràn đầy sức mạnh, cổ tay phẳng lì không có lấy một vết sẹo, nhưng chẳng biết vì sao, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh giấc, Mạc Dịch Nghiêm lại đều cảm thấy dưới da nhoi nhói, cái đau như cứa đứt da thịt và mạch máu cứ như muốn nhắc nhớ điều gì, thế nhưng lúc giật mình tỉnh lại, bóng dáng muốn khắc ghi ấy lại càng lúc càng mờ nhạt giữa thế giới này...

Suốt những năm này hắn giữ lại bên mình rất nhiều người, có lúc là vì một động tác, có lúc lại vì một ánh mắt, cũng có lúc vì đột nhiên "nhận rõ" mặt người như một kì tích. Thứ ấm áp và rung động mà hắn muốn giữ lại là gì, mà lại không một ai có thể hoàn toàn bước vào mê cung nội tâm của bản thân hắn, tháo gỡ xiềng xích đã phủ đầy bụi bặm.

Đã... rất nhiều năm rồi chưa thấy lại tuyết rơi ở thành phố S, lần cuối cùng là vào... Mạc Dịch Nghiêm không khỏi chụp tay lên huyệt thái dương.

Hắn mở điện thoại lên, vào ứng dụng phát nhạc, thậm chí không cần tìm, "Tinh Hà" nằm ngay trên trang đề cử đầu tiên, bìa là hình ảnh một con sông dài bàng bạc, trên mặt sông là một chiếc thuyền lá lẻ loi.

Cả căn phòng vắng lặng, hình như sớm đã thành quen với cảm giác này, thế nhưng khi tiếng nhạc vừa vang lên, hình như lại mất đi khả năng chống chọi với sự hiu quạnh ấy.

Mạc Dịch Nghiêm bấm điện thoại.

"Mạc tổng."

Giọng nói của Mạc Dịch Nghiêm giữa căn phòng trống trải nghe có vẻ xa xôi, "Gửi tư liệu của ca sĩ hát ca khúc "Tinh Hà" đang đứng đầu trên mạng qua cho tôi, càng sớm càng tốt."

"Vâng."

oOo

Sáng tinh mơ, ánh nắng chầm chậm chiếu xuống mặt đất, kéo rèm cửa sổ ra đã thấy tuyết đọng tan đi hơn phân nửa, song vẫn có thể thấy rõ tối hôm qua tuyết đã rơi dày đặc như thế nào."Oa! Tuyết rơi!" Nguyện Tác ra khỏi trò chơi, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ mà reo lên.

Mạc Dịch Trình từ đằng sau bước đến, ôm lấy bé con, gác cằm lên vai cậu, "Trước đây Đô Đô từng thấy tuyết chưa?"

Nguyện Tác lắc đầu, "Nhiệt độ quanh năm ở khu chín tinh tế đều cao nên không có tuyết, khu ba nằm ở vùng lạnh nên chỗ nào cũng có tuyết suốt bốn mùa, nhưng tình hình giữa khu chín và khu ba không yên ổn, vậy nên em chưa đến đó bao giờ."

"Nếu em thích, chúng ta có thể đến Thụy Sĩ ngắm cảnh tuyết." Mạc Dịch Trình đã sớm muốn sắp xếp một kì nghỉ.

Không đợi Nguyện Tác trả lời, sau lưng bỗng có tiếng líu ríu, cả hai người đều giật mình, bấy giờ mới nhớ ra tối hôm trước ăn cơm xong Mạc Dịch Húc đã ở lại bên này, cuối cùng chiếm đoạt được phòng khách.

"Sáng sớm đã đói bụng còn phải ăn cơm chó thì đau dạ dày lắm đó." Mạc Dịch Húc ngủ xù cả đầu, hai mắt nhập nhèm, phàn nàn.

Nguyện Tác vội giãy khỏi vòng tay của Mạc Dịch Trình, "Em... em đi chuẩn bị cơm sáng."

Mạc Dịch Trình liếc em trai mình một cái, sau đó cản Nguyện Tác, "Em đi rửa mặt đi, sáng nay cần chụp một quảng cáo nên Trần Củ sẽ đến đây nhanh thôi, có đem cả bữa sáng nữa."

"Ừm ừm!" Nguyện Tác gật đầu, vội quay về phòng ngủ.

Mạc Dịch Húc nhìn theo bóng lưng Nguyện Tác đi vội, cười cười sáp lại, "Anh, hôm qua..."

"Chuyện gì?"

"Tiếng động lớn quá, làm em tỉnh cả ngủ." Mạc Dịch Húc chỉ vào vành mắt đen thui của mình.

Mạc Dịch Trình nhíu mày, có vẻ tiếng cái cốc bị rơi tối hôm qua vang quá, chỉ có điều nhìn khuôn mặt cười cười ẩn ý đầy nhiều chuyện của thằng ngốc này, sợ là có giải thích nó cũng không tin, trái lại càng bôi càng đen.

"Giữ miệng mình cho kĩ vào, đừng ra ngoài nói lung tung."

Mạc Dịch Húc nhớ kĩ, gật đầu liên tục, "Vâng!"

"Ừm, cậu cũng thu dọn đồ đạc đi, hôm qua mẹ có gọi điện đến, bảo cậu hôm nay phải về nhà thăm bà đấy." Mạc Dịch Trình nói.

"Ò, biết rồi." Mạc Dịch Húc quay lưng định vào phòng tắm bỗng ngừng lại, xoay người, "Mà này anh ba, ban nãy anh mới vừa nói trợ lý của anh tên là... Trần Củ à?"

"Ừ."

"Chữ Củ trong cải chính?"

"Đúng vậy. Có gì không?"

"À... không có gì, dạo này có một bài hát rất nổi, người thể hiện bài hát đó cũng mang tên này, thấy khá đặc biệt nên mới nhớ kỹ, chắc chỉ là trùng hợp thôi." Mạc Dịch Húc rất thích "Tinh Hà", hôm qua lúc ngồi trên xe đến chỗ anh ba, tài xế cứ phát đi phát lại một bài này mãi.

Mạc Dịch Trình nói: "Không phải trùng hợp đâu."

"Hể?" Mạc Dịch Húc ngẩn người.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Mạc Dịch Trình hất hất cằm, "Là Trần Củ."

Mạc Dịch Húc hỏi: "Chính là người hát "Tinh Hà" hả?"

"Ừm."

Mạc Dịch Húc với vẻ mặt không thể tin nổi, "Anh ba à, người bên cạnh anh đúng là không tầm thường chút nào!" Nói xong thì gấp rút chạy đi mở cửa.

Trần Củ cầm hai phần đồ ăn sáng trong tay, cửa vừa mở đã quen miệng kêu một tiếng "Mạc ca", không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt lạ hoắc.

"Chào... chào cậu." Trần Củ lên tiếng chào.

Mạc Dịch Húc như nhìn thấy thần tượng, cậu chà chà hai tay vào nhau, "Chào anh, mời vào mời vào!"

Trần Củ được nghênh đón niềm nở như vậy thấy hơi mất tự nhiên, cậu vào trong, thấy Mạc Dịch Trình bèn chào.

Mạc Dịch Trình giới thiệu, "Đây là em trai tôi, Mạc Dịch Húc, ở nước ngoài mới về."

Thì ra là cậu ba nhà họ Mạc. Trần Củ tự giới thiệu, "Chào cậu, tôi là Trần Củ, là trợ lý của Mạc ca."

Mạc Dịch Húc vội vàng đón lấy túi đồ trên tay Trần Củ, "Anh Trần, chào anh chào anh, anh ăn sáng chưa? Ăn cùng đi."

Trần Củ rất muốn nói mình chỉ đem theo hai phần đồ ăn sáng thôi, song lời ra đến môi lại trôi ngược về, "Tôi ăn rồi."

Ăn sáng xong.

Bốn người cùng xuống lầu, Trần Củ lái xe.

"Qua chỗ chụp ảnh trước, sau đó đưa thằng nhóc này về nhà đi." Mạc Dịch Trình lên kế hoạch."Vâng, Mạc ca." Trần Củ chạy xe rất vững.

Mạc Dịch Húc ngồi ở ghế phó lái, không khỏi lại tiếp tục nhắc đến chủ đề lúc ăn sáng, "Trần ca, anh hát tốt như thế, sau này chắc chắn sẽ tiến quân vào giới ca sĩ rồi nhỉ."

Trần Củ im lặng trong giây lát, "Vẫn... chưa biết."

Nguyện Tác cũng từng nghe Trần Củ hát và thấy cực cực kì thích, cậu giống y như Mạc Dịch Húc, đều đã thành fan của Trần Củ, "Anh Trần, anh giỏi như vậy, chắc chắn là được mà! Đô Đô ủng hộ anh!"

Mạc Dịch Húc còn muốn nói gì đó nữa thì điện thoại của Mạc Dịch Trình bất chợt vang lên.

Mạc Dịch Trình nhìn màn hình rồi nói: "Là mẹ gọi đến, có vẻ chờ lâu quá nên sốt ruột rồi." Nói xong thì bấm nghe, rốt cuộc bên kia điện thoại lại là giọng của quản gia.

"Nhị thiếu, phu nhân bảo cậu và tiểu thiếu gia đến bệnh viện ngay." Giọng của quản gia rất nôn nóng.

Mạc Dịch Trình hoảng hốt, "Có chuyện gì vậy?"

Thấy Mạc Dịch Trình căng thẳng, đầu óc của những người còn lại trên xe cũng căng lên theo.Mạc Dịch Trình cúp điện thoại thì nói với Trần Củ: "Mau chạy đến bệnh viện XX."

Trần Củ không trì hoãn giây nào, cậu đạp thắng xe, đổi hướng.

Mạc Dịch Húc hỏi: "Sao vậy anh ba? Mẹ xảy ra chuyện gì ư?"

Sắc mặt Mạc Dịch Trình tối thui, "Là anh hai."

Xe lay mạnh một cái, Nguyện Tác ngồi không vững nên suýt nữa tông vào hàng ghế trước, một tay Mạc Dịch Trình đỡ cậu lại kéo vào trong lồng ngực mình, "Có sao không?"Nguyện Tác vội lắc đầu.

Tay Trần Củ nắm vô lăng run run, "Xin... xin lỗi."

Mạc Dịch Trình trả lời: "Không sao."

Mạc Dịch Húc lại hỏi tiếp: "Anh hai lại ngất xỉu à?"

Mạc Dịch Trình gật đầu, "Tình trạng lần này hơi nghiêm trọng, nghe nói sáng nay lúc thư kí vào văn phòng thì phát hiện, hình như đã hôn mê một lúc rồi."

Mặt Trần Củ không còn chút sắc máu, tình trạng cơ thể của Mạc Dịch Nghiêm thật sự rất tệ sao? Sao lại là "lại" ngất xỉu? Đầu cậu hơi loạn, trong ngực cũng bồn chồn từng hồi như có thứ gì bị ép trong đó muốn phun trào ra, song biết bao nhiêu lần bị một cánh cửa chắn lại.

Bốn người đi vội vã, cuối cùng đã đến bệnh viện.

Trước khi xuống xe, Trần Củ liên lạc với bên hiện đang phụ trách quay quảng cáo, thông báo rõ tình huống, chỉnh lại thời gian quay chụp.

Y tá vừa đổi ca, vừa mới vào chỗ đã thấy bốn người đàn ông có giá trị nhan sắc cực cao lao thẳng đến, hơn nữa thần thái và phong cách đều khác nhau... Một người trong đó, chính là Mạc Dịch Trình!

Mạc Dịch Húc đi đầu, "Chúng tôi muốn tìm một bệnh nhân họ Mạc mới nhập viện sáng nay."

Y tá ổn định tâm tình lại, "Là... anh Mạc Dịch Nghiêm đúng không?"

Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng quản gia từ xa, bốn người quay đầu lại, thấy quản gia tóc đã hoa râm, ăn mặc hợp cách ra đón.

Mạc Dịch Nghiêm đã ra khỏi phòng cấp cứu, hệt như lúc trước, vẫn không nhận biết được nguyên nhân phát bệnh cụ thể, chỉ đơn giản là ngất đi, song lúc nhập viện đã bắt đầu có trạng thái tim ngừng đập, chỉ cần trễ thêm một chút thì hậu quả khôn lường.

Mẹ Mạc nghe tin thì sợ vô cùng, giờ đang ngồi canh ngoài phòng bệnh, thấy hai đứa con trai đến, vành mắt bà đỏ lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống. Mạc Dịch Húc bước lên ôm lấy mẹ, dịu giọng an ủi bà, Mạc Dịch Trình ẩn tính hơn một chút, đứng bên cạnh quan sát một lát thấy không có việc gì mới đi hỏi bác sĩ về tình trạng của anh hai, có thể vào phòng bệnh xem qua được không.Lúc mọi người còn đang đứng chung một chỗ, Trần Củ đã đi đến trước cửa phòng bệnh của Mạc Dịch Nghiêm, trên đó chỉ có một cửa sổ thủy tinh nhỏ hình chữ nhật, nhìn vào có thể thấy bên trong có một người nằm trên giường bệnh.

Trần Củ không kìm được, đến gần hơn, lần này đã thấy rõ sườn mặt của Mạc Dịch Nghiêm, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lạnh lẽo lại anh tuấn, là hình bóng trong vô số giấc mơ của cậu.

Có điều, cậu biết, người đàn ông này với cậu mà nói chỉ là mong mỏi xa vời, đôi khi mong muốn càng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều. Bao nhiêu năm qua cậu sớm đã học xong được cách hạ thấp mọi mong ước của mình xuống, có thích cũng chỉ chôn dưới đáy lòng là được rồi.

"Tạm thời không nên vào phòng bệnh một lúc nhiều người như vậy, nếu muốn vào thăm thì một lần không quá hai người. Chúng tôi đã tiến hành scan não bộ của bệnh nhân, vẫn không phát hiện dấu hiệu bất thường nào, chúng tôi tin chắc rằng việc phát bệnh của cậu ấy cũng như hàng loạt chướng ngại khác chủ yếu vẫn do tâm lí." Kết luận hiện tại của bác sĩ không khác mấy lúc trước, song đây mới chính là chỗ đáng tuyệt vọng nhất, bởi vì chẳng ai biết được nguyên nhân tâm lí đã nói đó rốt cuộc là gì.

"Anh hai, để em dìu mẹ vào thăm trước." Mạc Dịch Húc ôm vai mẹ Mạc.

"Ừ." Ánh mắt Mạc Dịch Trình đáp xuống Trần Củ đang đứng trước cửa, sắc mặt trắng bệch, miệng há ra nhưng không nói gì.

Trần Củ còn đang ngớ người, lúc Mạc Dịch Húc và mẹ Mạc đến gần thì mới hơi giật mình, vội tránh ra, cửa mở ra rồi đóng lại chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trần Củ lại bị ngăn ở bên ngoài, mà tấm lưng to rộng của Mạc Dịch Húc đã che khuất Mạc Dịch Nghiêm trên giường bệnh.

"Trần Củ." Mạc Dịch Trình gọi cậu.

Trần Củ chợt nhận ra mình hơi thất lễ, vội chùi mặt mình một cái, "Mạc ca."

"Quản gia mới vừa nói lúc anh hai được phát hiện, trong điện thoại phát đi phát lại bài hát "Tinh Hà", chắc là anh ấy rất thích bài hát này." Nguyên tắc xưa nay của Mạc Dịch Trình là không nhúng tay vào chuyện tình cảm của bất cứ người nào, nhưng hôm nay không biết vì sao, hắn rất muốn xoa dịu Trần Củ của lúc này một chút.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của Trần Củ vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, song cuối cùng chỉ nói một câu, "Tôi... biết rồi."

Mạc Dịch Trình lại nói tiếp: "Lần này e rằng anh hai phải ở lại bệnh viện vài ngày, lịch trình của tôi khá bận rộn, ở đây có thể phải cần cậu chạy qua chạy lại trông coi rồi."

Bàn tay giấu dưới tay áo của Trần Củ siết lại thật chặt, giọng cậu hơi run, "Được... được thôi."

Hết Chương 57

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.