Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 37: Mạc Dịch Trình bị bệnh!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sang hôm sau, một Weibo về vụ án lực lượng cảnh sát của thành phố S phá được một băng trộm chó được đẩy lên trang đầu, một mặt dựa vào nhân sĩ yêu chó các giới tích cực hưởng ứng, mặt khác là nhờ có sự tham dự của Mạc Dịch Trình, hoạt náo viên Trường Cung và một vài danh nhân vốn đã có sức ảnh hưởng khác.

Một số chủ nhân may mắn đã nhanh chóng tìm lại được cún yêu của mình, một vài con chó không tìm thấy chủ hoặc vốn đã là chó hoang tạm thời được đưa đến cơ quan từ thiện, Trần Thăng thậm chí còn định bỏ vốn thành lập một trung tâm từ thiện công ích để bảo vệ các động vật nhỏ.

Điều duy nhất khiến mọi người khổ não là trò chơi của Trường Cung nằm trong máy vi tính, gây bất tiện trong việc giao lưu với ông

Thời khắc mấu chốt, nhóc ngốc Đô Đô lại hiến kế thêm lần nữa.

"Vậy thì... quay video đi... Đặt một cái camera trước máy vi tính, sau đó Trần Thăng cầm điện thoại đi, vậy không phải được rồi sao?"

Trần Thăng ủ rũ vỗ vào đầu mình, tự hoài nghi chỉ số thông minh của mình thêm lần nữa.

Mạc Dịch Trình nhìn tinh linh nhỏ nhà mình với vẻ mặt tán thưởng, tự hào vô đối.

Trường Cung: "Gâu gâu gâu!!" Tui là con chó, chứ mấy người, làm tổng tài mà cũng không bằng một đứa ngốc có thấy mất mặt lắm không hả?

Ba ngày sau.

Nguyện Tác đang tập trung tư tưởng vẽ phần thứ hai của truyện tranh về Trường Cung thì có một tiếng kêu vang vang từ bên ngoài di động truyền vào.

Nguyện Tác kinh ngạc, xoay người lại thì thấy trên màn hình là Mạc Dịch Trình với ý cười nơi khóe môi, ôm trong lòng một con chó nhỏ múp míp màu trắng sữa.

"Cún... cún con!" Nguyện Tác buông bút vẽ trong tay, nhảy cẫng lên từ trên ghế.

"Gâu!" Nhóc cún mập thấy anh giai xinh xắn bên trong màn hình điện thoại thì kêu lên một tiếng lấy lòng, sau đó thè cái lưỡi mềm mềm múp múp ra bắt đầu bán manh, cái bụng nhỏ tròn vo có màu hồng nhạt, bên trên còn có những hoa văn be bé màu cà phê.

"Oa..." Phút chốc, Nguyện Tác có cảm giác tâm can của mình đều tan chảy.

Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác thích thì ý cười trong mắt càng dày, hắn vuốt ve bộ lông mềm mại của nhóc cún mập, "Hơn nữa đã xác nhận được nhóc này bị người ta bỏ rơi rồi, lúc chủ nhân dọn nhà nó bị bỏ lại trong căn phòng cũ, vẫn nhờ có hàng xóm chăm sóc nên mới lớn lên trắng tròn được như vầy."

" Đáng thương quá." Nguyện Tác nhìn nhóc con kia mà đau lòng.

Mạc Dịch Trình nói: "Ngày tháng cực khổ đều đã qua rồi, sau này nhóc chính là chủ nhân của nó, nó nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Nguyện Tác gật đầu liên tục: "Vâng! Tui sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

Mạc Dịch Trình đặt nhóc cún mập lên bàn, sau đó click gửi đi.

Nhóc cún mập, nói chung là còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã xuyên không gian, đi vào trò chơi bên trong điện thoại di động rồi, trong hai con mắt đen láy như bảo thạch là hai hình xoắn ốc đang quay mòng mòng.

Nguyện Tác ôm chó con vào lòng thật cẩn thận. Nhóc con này trông thì mập mạp, thế nhưng lúc ôm vào lòng thì có thể nhận thấy dưới bộ lông dài thật dài này, trên người chẳng được bao nhiêu thịt. Có vẻ như nhóc con rất thích chủ nhân mới của nó, hít hít, trên người chủ nhân thơm thơm nè! Vì vậy bèn vươn đầu lưỡi ra liếm vài cái trên cằm chủ nhân để lấy lòng, Nguyện Tác sợ nhột, bật cười, con mắt cong lên như vầng trăng non, làn da mỏng manh mà khỏe khoắn ửng màu hồng nhạt, đẹp rạng ngời.

Mạc Dịch Trình thở phào nhẹ nhõm, kể từ lúc trò chơi gặp sự cố đến giờ, đủ thứ chuyện kéo nhau ập đến, trên gương mặt của bé con lúc nào cũng thấy ảm đạm, ngày hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy nó đầy ắp nụ cười.

"Chẳng phải chúng ta nên đặt cho nó một cái tên hay sao?" Nguyện Tác ôm nhóc con, càng nhìn lại càng thích, con mắt tròn tròn, cái mũi đen bóng, đầu lưỡi múp múp mềm mềm, không nhịn được, thơm một cái rõ kêu ngay trên trán nó.

Mạc Dịch Trình gật đầu, "Chó con của nhóc, cho nhóc quyết định đấy."

Ngón tay thon dài của Nguyện Tác mơn trớn trên bộ lông mềm mại của nhóc cún mập, đầu ngón tay gõ vào cái mũi ướt nhẹp một cái, bảo: "Nó trông giống như một đám mây nhỏ, đã vậy còn có hương sữa nữa, đặt là Kẹo Bông đi!"

Mạc Dịch Trình thắc mắc với lối tư duy bay bổng của Nguyện Tác, song vẫn cười mà nói: "Được, vậy gọi nó là Kẹo Bông!"

Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác cùng vào cửa hàng chọn cho Kẹo Bông ổ cún màu hường nhạt, chậu thức ăn màu hường nhạt có hình đám mây nhỏ, búp bê nhỏ màu hường nhạt, sau đó mới phát hiện muộn màng rằng, Kẹo Bông là một chú chó đực!

Nguyện Tác đeo vòng cổ màu hường nhạt cho Kẹo Bông, trịnh trọng giải thích với nhóc Kẹo Bông mù màu rằng hường nhạt là một màu sắc "nam tính" vô cùng, "Màu hường nhạt không hề thể hiện sự thiếu khí phách nam nhi đâu nha, áo ngủ của anh cũng màu hường nhạt nè! Đúng hông Mạc Dịch Trình?"

Mạc Dịch Trình thoáng lặng im, gật đầu.

Kẹo Bông lắc cái đuôi nhỏ đến mức thấy không rõ nữa...

" Mạc Dịch Trình, chúng ta..." Nguyện Tác ôm Kẹo Bông trong lòng, chợt nghĩ đến một chuyện, "Không phải chúng ta nên đến bệnh viện thăm ông Phó hay sao?"

Mạc Dịch Trình sửng sốt, thật ra ba ngày nay hắn đã đến bệnh viện hai lần, tình hình của ông lão ngày càng xấu đi, có một lần thậm chí còn phải vào phòng cấp cứu. Sợ rằng Nguyện Tác thấy cảnh như vậy sẽ càng thêm bứt rứt, vậy nên vẫn không nói ra.

"Được, đợi ngày mai ha, chúng ta sẽ đi thăm ông Phó."

oOo

Vào sáng sớm, Mạc Dịch Trình đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

Sau khi hệ thống gặp sự cố Mạc Dịch Trình đã xin cho Nguyện Tác nghỉ học, đây chính là ngày đầu tiên đi học lại sau khi nghỉ, thế nhưng chỉ có lịch học một buổi, Mạc Dịch Trình đã hứa với Nguyện Tác chiều sẽ đến thăm ông Phó rồi.

Nguyện Tác chuẩn bị bữa sáng cho Kẹo Bông đâu vào đấy, ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn nhóc con ăn sạch bách mớ thức ăn cho chó rồi mới hài lòng quay lại ngồi xuống bàn ăn, chờ Mạc Dịch Trình chuyển thức ăn vào.

Lúc này, bỗng nhiên hệ thống vang lên âm báo nhắc nhở — — Ting! Song song đó, chữ trên màn hình viết lớn hơn bình thường một size, lại còn có màu.

【Thông báo hệ thống: Tinh linh Đô Đô đã có hành động sáng suốt, giúp đỡ thành công cho tinh linh Trường Cung. Nay được hệ thống thưởng tặng: Áo da cao cấp. Đồng thời, cấp độ của tinh linh nhỏ tăng lên đến cấp 18. 】

Thông báo thưởng của hệ thống còn kèm theo một đoạn nhạc ngắn chúc mừng đi cùng với icon bắn pháo hoa.

Bên này, Mạc Dịch Trình cũng cùng lúc nhận được thông báo mức độ yêu thích của tinh linh nhỏ tăng lên thêm lần nữa, nhìn con số gần như muốn víu đến tối đa, nụ cười trên mặt Mạc Dịch Trình ngày càng đậm nét.

"Mạc Dịch Trình ơi, tui có thể giữ lại hình dáng hiện giờ rồi nè!" Nguyện Tác rất hưng phấn, phiên bản chibi tay ngắn chân ngắn tuy thoạt nhìn thì rất đáng yêu, thế nhưng lại bất tiện đủ chỗ, tỷ như là hạn chế trên con đường diễn xuất, trong lớp nấu ăn thì phải đứng trên băng ghế nhỏ...

Mạc Dịch Trình cười bảo: "Chúc mừng, nó là chính nhóc nỗ lực đạt được, tuyệt lắm!"

"Cũng phải cảm ơn Mạc Dịch Trình nữa!" Nếu không nhờ có Mạc Dịch Trình giúp tìm Trường Cung, bản thân cậu chẳng biết sẽ phải ở trong cái nơi vừa đáng sợ vừa ngập tràn nỗi tuyệt vọng kia bao lâu, Trường Cung và Trần Thăng cũng sẽ không gặp được nhau.

"Đừng khách sáo, ăn cơm đi, xe buýt trường sẽ đến ngay bây giờ đấy." Mạc Dịch Trình gửi bữa sáng vào trong.

"Vâng!"

Chỉ cần 2 cấp nữa là có thể ra bên ngoài trò chơi, Nguyện Tác tính toán trong lòng, còn có mấy ngày nữa là có bài kiểm tra giữa học kì môn Mỹ thuật của mình, chỉ cần mình vượt qua kì kiểm tra là có thể được 1 điểm, còn có nấu nướng, diễn xuất, tổng cộng sẽ kiếm đủ 2 điểm!

Tuy Mạc Dịch Trình không biết bé con lại đang bẻ ngón tay len lén tính cái gì, thế nhưng ở bên kia điện thoại, hắn sớm đã tra phần giới thiệu chương trình học của Nguyện Tác, đọc lướt qua nhanh, mãi đến tận lúc quét thấy mục điểm kinh nghiệm từ các hạng mục chương trình học.

Hai người vừa ăn sáng xong không bao lâu thì tiếng còi của xe buýt trường vang lên ngoài cửa.

Nguyện Tác đeo cặp trên lưng thì phát hiện nó hơi bé, không còn cách nào khác hơn là xách tay, vẫy tay tạm biệt Mạc Dịch Trình rồi ra khỏi nhà.

Tố Y vốn đang đeo tai nghe nghe nhạc, thấy đến trạm của Nguyện Tác, cô kéo tai nghe xuống, tự nhủ: "Không có Trường Cung, nhóc chân ngắn hôm nay sẽ do mình..." Tố Y mới nói được nửa câu đã thấy từ nơi cửa xe, một thiếu niên thanh tú sáng sủa với dáng người thon gầy bước đến.

Tố Y ngạc nhiên không khép nổi miệng, sững sờ tại chỗ.

Nguyện Tác lên xe, chào hỏi mọi người theo thói quen, gây nên một đợt xôn xao nho nhỏ trên xe.

Hai mắt Tố Y bốc tim hường, sáp tới, "Nguyện Tác à, thật ra hồi trước tớ gạt cậu đó thôi, tớ mới có 17 tuổi hà, phải gọi cậu là cưa cưa mới đúng ~ "

Không có Trường Cung, một cậu trai tóc đỏ lật tẩy cô không chút nhân đạo, "Chị gái Tố Y à, ba tháng trước chị mới vừa đòi quà sinh nhật 21 tuổi với em xong đấy ạ."

Tố Y khẽ nghiến răng, hận không thể xông lên nắm cổ cậu ta, "Câm miệng! Tui nói là tròn tuổi."

Cậu trai tóc đỏ gật đầu như có điều suy nghĩ, "Ồ, lần đầu nghe nói có người tròn bốn tuổi đó."

(Để tui giải thích thêm đoạn này vì khả năng ngôn ngữ của tui đang hổng cmnr.-. Ý bạn Tố Y là bạn í mừng sinh nhật mình tròn thêm 1 tuổi, còn ý bạn tóc đỏ là bạn Tố Y mừng sinh nhật bản tròn 1 phát 4 tuổi là 17 cộng 4 ra 21 á.-. Tui nghĩ đây là đoạn gây cười nhưng chuyện cười mà đi giải thích thì =.=)

Tố Y bùng nổ một phát đánh vào đầu cậu trai kia, cậu trai rên lên một tiếng, "Coi chừng tui ý kiến lên Bộ giáo dục đấy, như bà gọi là hổ báo trường mẫu giáo, tui muốn xin được bảo vệ bản thân ở cấp bậc cao nhất!"

Tố Y nắm lỗ tai của cậu, "Chờ ông đủ năng lực này rồi nói tiếp ha!"

Nguyện Tác đã đổi đi lớp áo da sơ cấp đưa đến một cơn náo động không nhỏ trong khoảng sân trường không lớn. Có lẽ là vì giá trị nhan sắc, cũng có lẽ là vì sự lên cấp thần tốc của Nguyện Tác.

Mọi người căn cứ vào tiền lệ trực tiếp tìm đến Bộ giáo dục xin bảo vệ cấp bậc cao nhất mà suy đoán, Nguyện Tác lên cấp là do người chơi nhà giàu của cậu mở hack.

Trước đây mỗi lần Nguyện Tác được phân vai trong lớp, đa số là vào các nhân vật lùn lùn chibi đáng yêu các kiểu, hôm nay giáo viên phất tay cho hẳn vai mới là một đàn em sáng sủa, diễn xuất vốn có của Nguyện Tác tuy còn nhiều chỗ chưa tới, thế nhưng vẫn nhận được không ít lời khen.

Sau khi kết thúc có mấy cô gái đều lấy danh nghĩa chúc mừng chạy tới chụp ảnh chung, các chị gái ngày trước toàn kêu gào muốn nựng má hôm nay đều nhìn Nguyện Tác bằng khuôn mặt nhỏ bé ưng ửng hồng.

Nguyện Tác hơi ngượng ngùng chụp ảnh cùng với mọi người, nhìn từng chị gái nhào đến mà chỉ sợ các cô lại nhào lên véo mặt, cũng may mãi đến lúc chụp ảnh xong cũng không xảy ra chuyện gì.

Buổi trưa tan học về đến nhà không gặp được Mạc Dịch Trình, bữa trưa và lời nhắn đều để lên bàn. Nguyện Tác kẹp lời nhắn vào trong vở của mình một cách cẩn thận, sau đó mới rửa sạch tay, ăn cơm trưa cùng Kẹo Bông.

Sử dụng lớp da sơ cấp lâu ngày, nay lại khôi phục bất ngờ kiểu này vẫn cần thêm chút thích ứng. Mấy ngày trước Mạc Dịch Trình đã đổi lại hết mấy thứ vật dụng trong nhà, giường, ghế sô pha, bàn học... đều chọn mua lại một lần nữa dựa theo tỉ lệ chiều cao hiện nay của cậu.

Trong tủ đồ, quần áo giày dép tổng cộng hết hai mươi mấy bộ, áo ngủ còn hơn vậy nữa, mấy loại kiểu dáng màu sắc mà Nguyện Tác thường mặc đều mua đủ cả.

Lúc mà Nguyện Tác nhìn thấy đồ đạc đầy ắp trong phòng chứa quần áo còn có kích động muốn đổi da về, thiệt sự là phí ghê trời đất...

Vào buổi chiều, Mạc Dịch Trình sắp xếp thời gian để trống công việc, đưa Nguyện Tác đến bệnh viện thăm ông Phó.

Trường Cung im lặng cuộn mình trong góc phòng bệnh đơn, nhìn thấy Mạc Dịch Trình thì sồn sồn lên. Trần Thăng không có ở đây, công ty có một vài việc cần anh ta đi đi xử lý. Phó Bình và cô em gái hai hôm trước mới chạy về đều canh trong phòng bệnh, đứng dậy chào hỏi đôi lời với Mạc Dịch Trình.

Vừa hay ông Phó tỉnh lại, thế nên Mạc Dịch Trình mở trò chơi lên.

Mới mấy ngày không gặp mà ông hình như đã gầy đi thật nhiều, Nguyện Tác buồn rầu nắm chặt nắm tay, "Ông ơi, con tới thăm ông nè."

Một nụ cười hiền lành nở trên gương mặt gầy gò nhợt nhạt của ông Phó, "Là nhóc Đô Đô đó à, ông vẫn nhớ đến con suốt đấy."

"Ưm... Ông ơi, ông... ông khỏe lại đi, Đô Đô còn chưa được ăn mì hoành thánh của ông lần nào hết." Mạc Dịch Trình chỉ nói với Nguyện Tác là bệnh của ông rất rất nghiêm trọng, thế nhưng lại không nói đó là bệnh nan y không cách nào chữa khỏi.

Ông Phó hơi bất ngờ, "Không sao, thằng chó con Trường Cung kia nó biết làm mà, công thức bí mật của ông nó biết, sau này để nó làm cho con ha!"

"Ẳng ẳng ~" Trường Cung kêu khẽ một tiếng.

"Vậy... Con cảm ơn ông."

Sức ông có hạn, mới nói mấy câu đã thấy mệt, Mạc Dịch Trình đưa Nguyện Tác đi, trước khi đi thì nói vài câu với Trường Cung.

oOo

Vài ngày tiếp theo, cường độ công việc của Mạc Dịch Trình còn đạt đến tầm cao mới, phim điện ảnh mới chiếu rạp, làm đại diện nhãn hàng quảng cáo tuyên truyền, phim mới bấm máy, kết cục là sau hai ngày dầm mưa quay phim, lúc về khách sạn Mạc Dịch Trình làm một cái hắt xì vang vọng.

Nguyện Tác ở trong trò chơi đang ôm Kẹo Bông xem phim giật hết cả mình, sau đó sốt sắng chạy lại trước màn hình, "Mạc Dịch Trình, anh... anh làm sao vậy?"

Tóc Mạc Dịch Trình chỉ mới sấy sơ qua, còn hơi ướt, hắn lấy điện thoại di động ra mà nói: "Không có gì đâu, đừng lo."

"Mạc Dịch Trình mắc mưa hở?"

Mạc Dịch Trình nói: "Không có, chỉ là quay cảnh diễn trong mưa thôi."

Vẫn là mắc mưa mà, Nguyện Tác lo lắng bảo: "Uống một tách trà sữa nóng ha, xua lạnh, tránh bị bệnh!" Nói xong bèn đi vào bếp, rồi bỗng dưng quay lại, tại sao hôm nay màn hình nhìn không được rõ ràng như bình thường vậy ta? Chẳng lẽ lại là hệ thống gặp sự cố? Nguyện Tác một lần bị rắn cắn tức thì thấy sờ sợ.

"Sao vậy?" Mạc Dịch Trình hỏi.

"Hình như... Màn hình có vấn đề rồi, Mạc Dịch Trình giờ trông mờ mờ í."

Mạc Dịch Trình hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thì cười: "Không phải hệ thống có vấn đề đâu, hôm nay có cảnh diễn trong mưa nên ở phim trường có xe phun nước, vậy nên phải làm biện pháp bảo vệ cho điện thoại, bao thêm bên ngoài màn hình một lớp màng bảo vệ phòng lửa phòng va chạm."

Thì ra là như vậy! Nguyện Tác yên lòng, nghĩ Mạc Dịch Trình cẩn thận như vậy thì ấm áp trong lòng, vội đi chuẩn bị trà sữa.

Uống trà sữa yêu thương của Nguyện Tác rồi, đêm đến Mạc Dịch Trình vẫn thuận lợi ngã bệnh. Nhiệt độ cơ thể đo được hơi cao, nhiệt độ này nếu ở trên người Nguyện Tác, sợ là lần này bác sĩ Lương đã co giò đến nơi rồi, thế nhưng ở trên người mình thì Mạc Dịch Trình lại không để ý lắm.

Trần Củ làm việc kĩ càng, lần nào cũng chuẩn bị thuốc thang đầy đủ trong phòng khách sạn. Mũi Mạc Dịch Trình bị nghẹt, cuống họng cũng nóng ran, tìm đại trong hòm thuốc thấy đúng hai viên thuốc cảm thì rót nước ấm nuốt vào.

Nguyện Tác ở trong điện thoại thấy vậy mà mày nhíu chặt, thuốc của Mạc Dịch Trình đến lớp bọc đường cũng không có nữa, chắc chắn là đắng lắm luôn...

Mạc Dịch Trình uống thuốc xong, cúi đầu xuống thì thấy ngay trên chăn có một viên kẹo ngọt.

"Ăn viên kẹo vô là hết đắng ngay luôn á." Nguyện Tác cầm nửa gói kẹo, mặt đầy kỳ vọng.

"Được." Bình thường Mạc Dịch Trình không thích đồ ngọt, so với loại kẹo ngọt muốn rớt răng này, hắn thà là uống thêm hai viên thuốc còn hơn, song nếu là của Nguyện Tác gửi cho, Mạc Dịch Trình vẫn sẽ chịu đựng trong vui vẻ ném nó vào miệng.

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình ăn rồi thì đầu tiên là nở nụ cười vừa ý, sau đó bỗng nghĩ đến điều gì đó mà đột nhiên nhảy xuống giường, tiến vào phòng vệ sinh. Chưa đợi Mạc Dịch Trình kịp phản ứng, một bình nước súc miệng nho nhỏ, một cái thau nhựa và một cái khăn lông đã xuất hiện trên chăn của hắn.

Nguyện Tác với vẻ mặt nghiêm túc, "Ăn kẹo ngọt phải súc miệng rồi mới được đi ngủ, không thì sâu răng đó."

Đây là điều mà Mạc Dịch Trình nói với bé con, vì vậy mà bệnh nhân Mạc Dịch Trình súc miệng đàng hoàng, phun nước súc miệng vào chiếc thau nhựa nhỏ rồi lại lau miệng bằng chiếc khăn sạch sẽ có hình dâu tây và còn vương mùi sữa của Nguyện Tác, "Bây giờ đã đi ngủ được chưa?" Mạc Dịch Trình xin chỉ thị.

Nguyện Tác cẩn thận dọn dẹp lại đồ đạc mà Mạc Dịch Trình truyền về, ngẫm nghĩ chốc lát, "Đo lại nhiệt độ cơ thể một chút xem, sau đó bỏ một cái gối giữ ấm vào trong chăn..."

Nguyện Tác bận chạy vòng vòng trong căn phòng trọ nhỏ của mình, lát thì đi lấy nhiệt kế, lát lại gửi cái chăn nhỏ hồi trước của cậu ra, nói là đắp lên chân có thể giữ ấm.

Cuối cùng, sau khi bệnh nhân Mạc Dịch Trình đã hoàn thành xong các "chỉ thị" của tinh linh nhỏ thì đắp chăn kín mít, ôm gối giữ ấm đã nạp đầy điện (*) nằm xuống nghỉ ngơi.

(Gối giữ ấm nạp điện: loại gối có cục phát nhiệt nhỏ nhỏ để lấy ra sạc như dưới hình, sạc xong thì nhét vào trong vỏ bông, vỏ bông may đủ hình thù búp bê heo gấu đáng yêu lắm, hình bên dưới dễ hình dung nhất, với có chị người mẫu xinh xinh nữa (/// v ///))

Gối giữ ấm nạp điện loại gối có cục phát nhiệt nhỏ nhỏ để lấy ra sạc như dưới hình sạc xong thì nhét vào trong vỏ bông vỏ bông may đủ hình thù búp bê heo gấu đáng yêu lắm hình bên dưới dễ hình dung nhất với có chị người mẫu xinh xinh nữa

Giữa đêm, Nguyện Tác lăn qua lộn lại ngủ không ngon đột nhiên nghe thấy bên kia màn hình có tiếng Mạc Dịch Trình.

Cứ tưởng là Mạc Dịch Trình muốn đi tiểu đêm, bèn vội vàng bò dậy theo, định hỏi xem xem có thấy đỡ hơn chút nào chưa, có còn đau đầu không? Mũi có thông khí được tí nào chưa? Nếu cần thì phải đo nhiệt độ thêm lần nữa mới được.

Nguyện Tác đi chân trần đến trước màn hình lại không thấy Mạc Dịch Trình ngồi dậy, chỉ đang trở mình, gương mặt ló ra dưới tấm chăn vừa hay đối diện với màn hình di động.

Nổi bật dưới ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp là gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đượm đầy nỗi lo âu của Nguyện Tác.

Bệnh của Mạc Dịch Trình có nặng lắm không?

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình cau mày, sắc mặt cũng hơi trắng hơn bình thường, tiếng mới nãy hẳn là tiếng rên rỉ không thoải mái đây mà.

Nên... Nên làm gì bây giờ? Nguyện Tác sốt ruột đi vòng vòng tại chỗ.

"Gâu gâu gâu!" Kẹo Bông thấy chủ nhân sốt ruột cũng bò ra khỏi cái ổ nhỏ của mình.

"Xuỵt —— Mạc Dịch Trình bị bệnh, chúng ta không được làm ồn." Nguyện Tác vội vã đặt ngón tay lên bên môi.

"Ẳng ẳng ——" Kẹo Bông hiểu chuyện ngay, kêu nhỏ tiếng lại.

"Hmm..." Mạc Dịch Trình vừa động đậy, cái chăn trên người xốc lên, ló hết nửa thân trên bên ngoài, có lẽ là vì mũi đang không thoải mái nên chỉ có thể he hé miệng ra để thở, cả người trông rất khó chịu.

Nguyện Tác nhìn thấy Mạc Dịch Trình như thế này thì lại càng bứt rứt, nếu... nếu mình có thể tự do ra vào trò chơi giống như Trường Cung thì hay biết mấy, dù cho có biến thành con cún hay con mèo gì cũng được, ít nhất có thể đắp kín chăn cho Mạc Dịch Trình, lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn...

Thiệt vô dụng mà, chẳng làm gì được hết trơn...

"Ăng ẳng ~" Kẹo Bông hoàn toàn chẳng biết chuyện gì xảy ra, hẳn đã quên mất Nguyện Tác dặn rằng Mạc Dịch Trình bị bệnh, phải giữ yên lặng, thân mình tròn vo vụng về nhào lên giường chơi đùa, tha một góc chăn của Nguyện Tác, đắc ý cố gắng kéo cái chăn xuống dưới.

Nguyện Tác nhìn chiếc chăn bị kéo đi, mắt sáng lên.

Truyền chăn qua đó đắp lên cho Mạc Dịch Trình là được thôi mà!

Í... lệch rồi, mới có đắp đến chân.

Vậy thì gửi lại một bộ quần áo đi, chất liệu quần áo của Đô Đô đều rất mềm, đắp lêm cũng sẽ thoải mái lắm!

Ơ... Lại... Lại lệch nữa, gửi tiếp bộ khác vậy!

Lần gửi này vừa khít luôn nè, cơ mà... quần áo mỏng quá, đắp, đắp thêm mấy lớp nữa đi hơ!

Hết Chương 37

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.