Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 21




"Em có định kết hôn với Giang Dĩ Thành không?"

Đối với vấn đề anh hai hỏi thẳng như thế, thì cô sửng sốt một chút. "Anh hai?"

"Trả lời anh, không cho giả vờ ngớ ngẩn."

Cô cũng không thích ứng lúc anh hai nghiêm trang như vậy, huống chi lúc này thật sự không thích hợp để giả vờ ngớ ngẩn, nên nói rất nghiêm túc: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ."

"Vậy không cần suy nghĩ, lập tức cùng anh trở về Mỹ."

Mặt của Mạnh Giai liền biến sắc, rồi kêu lên thất thanh: "Anh hai?" Anh ấy muốn làm gì đây?

"Anh sẽ cùng với Thanh Lam ăn sạch Xương Đạt, coi như là cho hắn một bài học." Vẻ mặt của Lý Tế Hoa nhìn không ra một chút đùa giỡn nào.

"Anh hai, anh không thể làm như vậy."

"Tại sao không thể?" Anh ấy nhíu mày, "Nó có lỗi với em, em cũng không muốn kết hôn với nó, vậy nó cũng không có chỗ nào đáng để anh tha thứ. Đối đãi với địch nhân, từ trước đến giờ anh chắc sẽ không nhân từ nương tay."

"Xương Đạt cũng có cổ phần của em nữa." Mạnh Giai cố gắng thuyết phục anh hai bỏ chủ ý.

"Ăn Xương Đạt xong sẽ trả lại cho em."

"Anh hai!" Cô tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, "Không cho anh nhúng tay."

"A? Tại sao?"

"Đây là chuyện của em và học trưởng, mà cái tên Hoắc đại CEO đầu óc không rõ ràng đó còn là do anh rước lấy, bây giờ đến cục diện này, anh cũng có trách nhiệm."

"Cho nên anh quyết định ra mặt."

"Lần này Thanh Lam không có ý định để cho Xương Đạt trở mình." Nhưng, tên Giang Dĩ Thành kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, anh vốn muốn nhúng tay vào, sau khi nói chuyện với anh ta thì cũng cảm giác mình không cần làm điều thừa.

"Nếu như hắn ta có bản lãnh thì cứ tới, nhưng em nhất định phải nói, đối với việc hắn ta dùng tiền đập người như vậy, hành vi đâm dao sau lưng thì em hết sức xem thường." Mạnh Giai chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra tức giận.

Lý Tế Hoa nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thật ra thì Thanh Lam chỉ là quá yêu thích em, cộng thêm cá tính lại không chịu thua, nên mới làm chuyện quá đáng như thế, người ta cũng không xấu ."

Cô bĩu môi, "Rất đáng tiếc em không có phúc hưởng thụ, sự yêu thích của hắn ta đã gây cho em rất nhiều phiền phức rồi."

Cửa truyền đến thanh âm mở khóa, hai anh em cùng nhau nhìn sang.

"Anh đã trở về, " Giang Dĩ Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, "Lý tiên sinh cũng ở đây à."

Mặt anh ấy không chút thay đổi mà gật đầu, coi như là chào hỏi.

Mạnh Giai vội vàng mở miệng, "Học trưởng rửa tay ăn cơm."

Ánh mắt của Lý Tế Hoa như dao găm lập tức bắn tới phía Giang Dĩ Thành. Anh đi vào hơn nửa ngày, mà Giai Giai cũng không bảo anh ăn cơm, tên này vừa vào cửa, thì em gái bảo bối liền quan tâm đến dạ dày của hắn, quả thật tức chết người mà!

"Ừ, đựơc, em và Lý tiên sinh ăn trước đi."

"Anh hai, anh cũng đi rửa tay đi, để em bày bát đũa."

Mạnh Giai bưng thức ăn lên bàn, mơ hồ nghe trong toilet có động tĩnh, cô nghi hoặc một lúc, rồi cũng không quan tâm nữa.

Đợi đến lúc hai người đàn ông kia tới dùng cơm, thì con mắt của cô lập tức trợn tròn.

Mới vừa rồi học trưởng vào cửa cô không nhìn kỹ, sao bây giờ vừa nhìn thì thấy mặt mũi đều sưng. Nhìn đến anh hai nhà mình, cũng không có tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng ứ đọng máu rồi, còn có chút máu chưa lau sạch sẽ.

"Giang Dĩ Thành, anh dám đánh anh hai em, không muốn sống hả?" Mạnh Giai gầm thét, tay dùng sức vỗ trên lên bàn, khí thế mạnh mẽ của cọp mẹ lập tức xuất hiện.

Lý Tế Hoa lập tức cười híp mắt. Quả nhiên ở trong lòng em gái, anh vẫn tương đối quan trọng.

Giang Dĩ Thành sờ sờ khóe miệng của mình, chịu đựng đau đớn mà mở miệng, "Tiểu Giai, em công bằng chút đi, nhìn kỹ bọn anh xem ai bị thương nặng hơn."

"Mặc kệ như thế nào, anh cũng không đựơc đánh anh hai em."

"Chẳng lẽ anh bị đánh mà không đựơc đánh trả?"

"Đúng." Cô gật đầu như đinh chém sắt.

Tâm tình của Lý Tế Hoa thật tốt, nâng càm lên khiêu khích với anh.

Giang Dĩ Thành nhịn anh ta, "Anh ấy muốn đánh chết anh đó?"

"Anh ấy không dám đánh chết anh." Mạnh Giai liếc qua anh hai đang dương dương đắc ý một cái, tiếp tục nói với ngừơi đàn ông của mình: "Điều kiện tiên quyết ở đây, là anh không đựơc đánh trả."

"Đây cũng quá bất công." Anh không nhịn được mà nói thầm một câu.

"Trên đời này anh hai của em là người đàn ông tốt với em nhất, là người thân nhất của em, em thiên vị anh ấy cũng là chuyện đương nhiên."

Anh nhếch miệng một chút, thì lại đau đến nỗi anh phải nhổ ra ngụm khí lạnh, trong bụng thật sự rất bất mãn, nhưng lại không thể làm gì, trong lòng ấm ức đến sắp nội thương.

"Giai Giai ngoan, ngồi xuống ăn cơm đi, đừng so đo với thứ người như thế."

Giang Dĩ Thành hung hăng trợn mắt nhìn anh vợ một cái. Nhưng nể tình anh ấy phải giúp mình mang vợ vào cửa, nên giọng điệu này anh phải nhịn.

Lý Tế Hoa mới mặc kệ trong lòng anh muốn điều gì, kéo em gái ngồi xuống bên cạnh mình, anh em tương thân tương ái mà gắp thức ăn ăn cơm.

"Giai Giai, cũng là thức ăn em làm có mùi vị gia đình." Đáng tiếc, em gái sắp là của người khác rồi, trong lòng anh rất chua.

"Vậy thì ăn nhiều một chút đi." Mạnh Giai gắp món ăn anh hai thích ăn bỏ vào trong chén anh ấy.

Trong mắt anh nhìn em gái tràn đầy cưng chìu. Cô nhóc này đã trưởng thành rồi, đã đến lúc phải giao cho vào trong tay người đàn ông khác rồi, biết rõ đây là thực tế không thể ngăn trở, nhưng trong lòng anh ấy vẫn cảm thấy buồn bực không thôi.

"Mạnh tiểu thư ——"

Tiểu thư quầy tiếp tân còn nói chưa xong, thì Mạnh Giai đã chạy qua trứơc mắt các cô.

Thang máy đi thẳng lên trên, tới tầng cao nhất, thì cửa vừa mở ra cô đã vội vàng chạy ra ngoài.

Trần thư ký trợn mắt há mồm nhìn cô lao thẳng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Giang Dĩ Thành."

Hai quản lý ngành đang giải thích bản kế hoạch với Tổng giám đốc, kinh ngạc mà nhìn cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Giang Dĩ Thành nhíu mày, cũng không kinh ngạc nhiều lắm. "Xảy ra chuyện gì?"

"Đi theo em."

"Làm gì?"

"Đi theo em là được rồi." Mạnh Giai cũng không nhiều lời với anh, trực tiếp đi lên kéo anh.

Hai quản lý ngành nhìn lẫn nhau một chút, sau đó yên lặng theo dõi.

Giang Dĩ Thành bỏ bản kế hoạch lên trên bàn, rồi giữ chặt cô. "Rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho em hấp tấp như vậy."

"Chúng ta đi đăng ký đi."

Hai quản lý ngành hai mặt nhìn nhau, và vô cùng kinh ngạc.

Trần thư ký chạy đến cửa cũng giật mình.

Giang Dĩ Thành sợ run lên, sau đó là mặt tràn đầy nụ cười, thản nhiên hỏi: "Không phải là em không muốn kết hôn với anh sao?"

"Bây giờ em thay đổi chủ ý."

"Thật?"

"Thật."

"Nếu anh không muốn đi." Anh tựa vào trên bàn làm việc ở phía sau, không có ý phối hợp.

Mạnh Giai trực tiếp đá một cước tới. "Không có thời gian đùa giỡn với anh, một câu thôi, rốt cuộc có đi hay không? Không đi thì em đi."

Nhìn thấy Tổng giám đốc bị bạo hành gia đình thì ba nhân viên ở Xương Đạt che miệng nhìn, và không lên tiếng.

Giang Dĩ Thành khom lưng xoa xoa đầu gối bị đá, giọng điệu hơi mềm nhũn một chút. "Sao tính nhẫn nại của em kém như vậy?"

"Em không có nhiều thời gian để lãng phí với anh như vậy, bây giờ anh hai em đã đến công ty Long Đằng chi nhánh Đài Loan thị sát rồi, chúng ta phải nhanh chóng tiền trảm hậu tấu trước khi anh ấy trở lại gây rối."

"Buổi sáng anh ấy mới đánh anh, bây giờ anh lại đi theo em đăng ký kết hôn, còn muốn chết sao?" Giang Dĩ Thành không nghiêm túc mà nói.

"Đi." Mạnh Giai kéo anh đi ra bên ngoài. "Một người đàn ông lề mề như anh có thấy phiền hay không hả, nếu bây giờ anh bằng lòng, thì chờ chuyện qua đi rồi chúng ta ly hôn là đựơc."

Tổng giám đốc phu nhân tương lai thật sự là mạnh mẽ nha!

Bình thường nhìn người thật đáng yêu dịu dàng, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy, điệu bộ này quả thật nghi ngờ là bức hôn nha.

Mặc dù Tổng giám đốc của bọn họ mừng rỡ đến mức không chứa nổi nữa rồi, nhưng mà. . . . . .

Cho đến lúc hai người vào thang máy, mà Trần thư ký vẫn vuốt càm của mình như có điều suy nghĩ, sau đó chợt ‘ a ’ lên một tiếng. Anh chàng cuối cùng cũng nghĩ chỗ nào không được bình thường rồi, buổi sáng người đánh Tổng giám đốc là CEO của Long Đằng, là anh hai của Tổng giám đốc phu nhân tương lai?

Hai quản lý ngành nhìn thấy Trần thư ký giống như bị lửa đốt đến mông xông ra ngoài mà không hiểu gì cả.

Bên trong toà nhà công ty Xương Đạt, tin tức Tổng giám đốc bị chính Tổng giám đốc phu nhân kéo đi đăng ký kết hôn, tốc độ lan truyền như gió, cuối cùng không ít người trốn việc đi theo xem náo nhiệt .

Khoảnh khắc đăng ký xong, thì Mạnh Giai nghe một giọng nói từ phía sau mình truyền đến.

"Giai Giai, em thật sự làm cho anh hai đau lòng mà, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không cho anh biết."

Cô che trái tim đang hoảng sợ của mình rồi chậm rãi xoay người qua, nhìn anh trai hai tay vòng trước ngực, lông mày nhứơng cao, tự tiếu phi tiếu đứng ở bên ngoài nhìn mình.

"Anh hai, anh đã đến rồi." Thật may là đã đăng ký xong rồi.

"Ừ." Lý Tế Hoa ngược lại đi nhìn em rể, đơn giản và dứt khoát hỏi: "Lúc nào thì cử hành hôn lễ?"

Giang Dĩ Thành xin phép, "Ý kiến của anh hai thế nào?"

Mạnh Giai nhăn mày lại, ánh mắt đang quan sát giữa hai người.

"Đến Mỹ cử hành hôn lễ đi."

"Anh hai ——" Mạnh tiểu thỏ nổi giận.

Lý Tế Hoa trấn an và vỗ vỗ đầu em gái. "Ngoan, qua bên cạnh đợi đi, anh có chuyện muốn thương lượng với Dĩ Thành."

Cô níu tay của anh lại, gầm nhẹ: "Anh hai, sao anh lại giúp người ngoài sắp đặt em?" Bây giờ cô vẫn không biết là chuyện gì đã xảy ra, đúng là ngu ngốc mà.

"Em rể nhà mình, không tính là ngừơi ngoài." Anh nói có vẻ tự đắc.

Mạnh Giai trợn tròn mắt, quai hàm giận đến phình ra, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Trần thư ký xem náo nhiệt một lúc rồi vội vàng đi tới, "Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta về công ty trước đi."

"Về công ty làm gì?" Lửa giận của cô phun ra ngoài, sau nói như đinh chém sắt: "Đi, đưa tôi đến phi trường."

Trần thư ký sửng sốt.

Giang Dĩ Thành nhíu mày.

Còn Lý Tế Hoa thì ngược lại gật đầu một cái, "Cũng đựơc, Giai Giai về Mỹ trước, lễ phục áo cưới phải đo trước làm theo yêu cầu."

"Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta đi thôi." Trần thư ký sảng khoái mà đón lấy nhiệm vụ này, thuận tiện tiếp nhận một tia sáng lạnh của cấp trên.

Mạnh Giai tức giận và buồn bực một bụng mà sãi bước rời đi.

"Chăm sóc cô ấy tốt." Giang Dĩ Thành dặn dò.

Trần thư ký gật đầu, rồi vội vàng đi theo.

Lý Tế Hoa nhứơng lông mày về phía em rể, "Đi thôi, chúng ta thương lượng chi tiết cụ thể của hôn lễ một chút đi."

Giang Dĩ Thành cười cười, đuổi theo bước chân của anh ấy. "Hôm nay rất cảm ơn anh hai đã hỗ trợ."

"Không cần khách khí, chỉ là hôm nay tâm tình của tôi cũng không tệ lắm."

". . . . . ."

Kết thúc:

Nửa tháng sau, ở San Francisco Mỹ trong môt ngôi giáo đường cổ, cử hành một cuộc hôn lễ cũng không dễ thấy.

Khi thấy Lý Tiến Nghiêm tổng giám đốc của tập đoàn Long Đằng, cũng là bố vợ của anh đang chậm rãi đưa vợ mình được trang điểm tỉ mỉ từ cửa đi tới, thì Giang Dĩ Thành không nhịn được mà lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mạnh tiểu thỏ không muốn hôn lễ phô trương, anh hết thảy đều nghe cô. Nhưng cha con nhà họ Lý lại rất để ý, cuối cùng kết quả sắp xếp chính là, ở ngày hôn lễ đó Mạnh tiểu thỏ đổi cách xưng hô, và thủ tục hôn lễ là làm theo ý của cô đơn giản và long trọng.

Nhưng mà khi cô dâu chú rể trao đổi chiếc nhẫn, thì cô dâu hô ngừng.

"Học trưởng, có chuyện chúng ta phải nói trước."

"Em nói đi."

"Đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta phải mang họ Mạnh."

Học trưởng không chút do dự mà gật đầu, "Có thể."

"Vậy thì không thành vấn đề ." Cô hiền lành và đưa tay của mình ra.

Giang Dĩ Thành cười rồi đeo nhẫn cho cô, đang đợi cô đeo cho mình thì đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, anh vội nắm tay của cô, giọng nói mang theo chút run rẩy. "Tiểu Giai, có phải em đã có hay không?"

Cha con Lý Tiến Nghiêm cùng chấn động.

Cô khẽ mỉm cười, "Đúng vậy."

Anh mừng rỡ ôm lấy cô, rồi hoan hô, "Anh sắp làm ba."

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh hoa văn màu rọi vào, rơi vào trên người cô dâu chú rể, chói mắt và hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.