Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Lương Quyết Thành lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tiễn Ý Ý.
Cô đứng ở trước mặt anh, lấy tư thế bảo vệ người của mình để bảo vệ anh, thoạt nhìn liền khiến nhân tâm ngứa ngáy.
Khiến cho người ta chỉ muốn cắn yêu một cái.
Tiễn Ý Ý không chú ý tới ánh mắt nóng cháy ở phía sau, cô nhìn chằm chằm vào cha Tiễn: "Chú cảm thấy, anh ấy giơ tay liền có thể có được toàn bộ tài sản thuộc về con sẽ để mắt tới mấy viên kim cương này sao?"
Sắc mặt cha Tiễn cũng có chút vi diệu.
Hình như ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bị Tiễn Ý Ý làm cho nghẹn họng không nói ra lời.
Bất quá chỉ là một thiếu niên có xuất thân bình thường, một cậu bạn trai yêu đương thời trung học mà thôi, Tiễn Ý Ý lại để bụng như vậy? Đùa sao?
Cái gì cũng đều cho hắn?
Cái này so với bao nuôi tiểu tình nhân còn tiêu nhiều tiền hơn đi.
Vừa nghĩ đến giá trị đống kim cương Tiễn Thiếu Trầm cho Tiễn Ý Ý kia, cha Tiễn đều hít thở không thông.
Nhiều tiền như vậy, cô thật sự có thể đưa toàn bộ cho Lương Quyết Thành.
Thà cho người ngoài cũng quyết không cho người nhà.
Cha Tiễn hít sâu một hơi.
"Ý Ý, con nói vậy là sai rồi. Con thử suy nghĩ xem, tùy tiện cho người khác nhiều kim cương như vậy, con nói là thế nhưng người khác không hẳn đã tin. Ví như bạn trai kia của con, con hỏi hắn xem, hắn tin tưởng con sẽ cho hắn kim cương trị giá mấy chục triệu sao?"
Lương Quyết Thành: "Tin tưởng."
Anh dứt khoát lưu loát: "Vì cái gì lại không tin?"
Anh đương nhiên là tin, ngay từ ban đầu, Tiễn Ý Ý đã tiêu nhiều tiền trên người anh đến nỗi anh đếm không được.
Chủ yếu vẫn là tấm thẻ đen ngay từ đầu cô cho anh.
Tấm thẻ đó Lương Quyết Thành vẫn để ở nhà Tiễn Ý Ý, cũng chưa từng dùng nó. Sau này mới biết tấm thẻ đó là của tiểu thúc cho cô.
Tiễn Ý Ý ngay từ lúc bắt đầu đã dám lấy thẻ của Hải thị thủ phủ đến để bao nuôi anh, như vậy thì còn có cái gì mà cô không dám cho anh chứ.
Kỳ thật nếu nói là quan hệ bao nuôi đơn thuần thì khả năng không có kim chủ nào hào phóng bằng kim chủ nhà anh cả.
Cha Tiễn cố kéo lại chút mặt mũi.
"Ý Ý, con còn chưa có trưởng thành, tiền trên tay đều là của người trong nhà cho con, người trong nhà không cho phép, sao con dám đem tiền đi cho người khác? Chỉ là một ngoại nhân mà thôi, con cẩn thận bị hắn lừa đến không còn gì cả!"
Cha Tiễn không có biện pháp, liền đem đầu mâu thuẫn nhắm ngay Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý đặc biệt vô tội.
"Không được phép sao?"
"Chúng ta đều không cho phép!" Cha Tiễn lớn tiếng nói.
"Không cần thiết."
Người nãy giờ vẫn im lặng ngồi nghe, Tiễn Thiếu Trầm bỗng nhiên chậm rãi nói ra: "Tôi cho phép là đủ rồi."
Cha Tiễn đen mặt.
"Thiếu Trầm, đây là chuyện nhà anh, em dù sao cũng chỉ là chú hai của Ý Ý, quản nhiều không tốt lắm đâu."
"Anh nói sai rồi."
Tiễn Thiếu Trầm đứng dậy, hắn tựa hồ đã không còn kiên nhẫn với cái trò khôi hài này nữa, liếc mắt nhìn cha Tiễn một cái.
"Tiền mà Ý Ý tiêu đại đa số đều là tôi cho. Không phải tôi thì cũng là của cha. Tiền con bé dùng không có một xu dính dáng tới anh. Một khi đã vậy thì anh không có quyền nói ra những lời đó."
Thân là em trai, biểu tình của Tiễn Thiếu Trầm lại có chút thú vị.
"Anh không xứng."
Cha mẹ Tiễn đều bị nghẹn lại.
Người khác nói, bọn họ còn có thể nói lại hai ba câu.
Thế nhưng người em trai này lại không hề lưu lại một chút mặt mũi nào cho bọn hắn. Nhất là càng lớn, bọn họ càng muốn nghĩ biện pháp quấn lấy đứa em trai này, đứa em này lại càng tránh xa bọn họ. Hiện tại, đến một chút tình cảm cũng không còn nữa rồi.
Mặt mũi cha Tiễn đỏ lên.
Trước mặt con gái ruột và con gái nuôi của mình, còn có bạn trai của con gái nuôi, đứa em trai này của ông ta quả nhiên không cố kỵ cái gọi là tình anh em.
Dọa người.
Cha Tiễn cắn chặt răng, sợ mình sẽ mắng ra tiếng.
Em trai gì chứ, còn không bằng một ngoại nhân (người ngoài)!
Có đứa em trai nào như hắn sao!
Cha Tiễn hít sâu một hơi.
"Cũng không phải chỉ nói như vậy, đến cùng thì Ý Ý vẫn còn nhỏ tuổi, có một số việc chỉ sợ làm không đúng."
Tiểu thúc lạnh lùng nói ra: "Cái này cũng không cần anh bận tâm. Tiền của tôi cho Ý Ý, Ý Ý muốn cho bạn trai của nó, tôi không ngại."
"Nhưng hắn ta chỉ là một ngoại nhân..."
Lời nói của cha Tiễn chưa nói xong, Tiễn Ý Ý đã trực tiếp đánh gãy.
"Anh ấy không phải người ngoài."
"Nếu như con không nhớ nhầm thì sang năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, con sẽ đính hôn với anh ấy. Như vậy đối với con mà nói thì anh ấy là người sẽ cùng con sống đến cuối đời trong cuộc đời này, so với người khác càng thân cận hơn."
Cha Tiễn không phản bác được.
"Biết đâu được... lỡ như có chuyện gì?"
Cha Tiễn nói ra: "Vị khách này hôm qua không phải đã sớm tìm tới cửa rồi sao. Nếu chú nhớ không nhầm, đem qua hình như chú có nhìn thấy hắn ở ngoài cửa."
Thời điểm ông ta nhìn thấy bóng dáng Lương Quyết Thành thì cơ bản có thể đoán ra được đêm qua anh đã tới, thế nhưng sáng hôm nay mới ra mắt với thân phận khách nhân. Khoảng thời gian ở giữa đó, anh ở chỗ nào chứ?
Nếu đã ở lại Tiễn gia, không lẽ là lén lút chung phòng với Tiễn Ý Ý, hay là không ở Tiễn gia mà đi nơi khác ở tạm một đêm?
Kia không phải là bằng chứng sao.
Nếu anh ở phòng Tiễn Ý Ý cả một đêm, chuyện kim cương bị mất liền càng rõ ràng có thể giải thích.
"Ở chỗ của tôi."
Tiểu thúc bước lên lầu, vừa nghe nói như thế liền quay lại ném ra một câu: "Tối qua hắn ở chỗ của tôi, hàn huyên về chuyện tương lai giữa hắn với Ý Ý."
Vẻ mặt cha Tiễn xám trắng.
Lương Quyết Thành thật sự không ở chỗ Tiễn Ý Ý?
Thế thì chẳng khác nào chiêu số ông ta nghĩ ra là vô dụng.
Hơn nữa còn có Tiễn Thiếu Trầm bảo đảm.
"Thiếu Trầm, chuyện vẫn chưa nói xong, em định đi đâu?"
Cha Tiễn nhìn thấy Tiễn Thiếu Trầm rời đi, trong lòng hoảng hốt.
"Không có gì đáng nói, dựa theo ý kiến của Ý Ý, báo cảnh sát đi."
Cha Tiễn hoảng hốt: "Báo cảnh sát gì chứ! Tết nhất không sợ dọa người sao?"
"Dọa người?"
Tiễn Thiếu Trầm ngoái đầu nhìn lại, khóe môi hắn mím thành một đường cong nhất định: "Tại sao tôi lại phải cảm thấy dọa người?"
"Người làm ra loại chuyện này mới là người nên cảm thấy thế mới đúng."
Hắn đây là hoàn toàn đem một nhà ba người kia ly khai khỏi mình.
Tiễn Thiếu Trầm rời đi, Tiễn Ý Ý lập tức kéo Lương Quyết Thành đứng dậy.
Bọn họ không cần ở chỗ này nghe cha Tiễn nói nhiều làm gì, phiền phức.
Dù sao thì chuyện này cũng có Tiễn tiểu thúc quản, như vậy thì bọn họ cũng không cần quan tâm làm gì.
Rời đi càng sớm càng tốt.
Tiễn Ý Ý cũng không muốn ở nhà, mồng một đầu năm, vừa lúc Tào Khung tổ chức bữa tiệc từ giã cuộc sống độc thân, hai người sắm sửa một lúc liền trực tiếp đi tới chỗ của hắn.
Nơi này là một hội sở tư nhân, bọn Tào Khung đã đến từ 6h sáng rồi.
Hình như là bởi vì cãi nhau với người trong nhà cho nên mới đầu năm mới, Tào Khung đã tới nơi này rất sớm, liên tục gọi điện thoại cho bạn bè, cũng kéo luôn cả Tiễn Ý Ý tới.
Bạn bè của Tào Khung cũng không có mấy người, cũng chỉ có mấy người Hoan Hoan, hắn còn bảo Tiễn Ý Ý gọi thêm vài người nữa, càng nhiều càng tốt.
Tiễn Ý Ý nghĩ nghĩ liền gọi điện cho bọn Tô Á Na.
Tô Á Na có thể lết được ra đến đây cũng đã rất lợi hại rồi. Cả đêm không ngủ, lúc tới nơi, mí mắt đã muốn gục xuống tận cằm.
Một đống người nằm ngang dọc trên ghế sofa, nhìn qua thì không ai còn có chút sức sống nào cả.
Tiễn Ý Ý cũng vậy.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy đã xảy ra loại chuyện kia, cô liên tiếp ngáp mấy cái, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi, nghiêng người nằm trên sofa, toàn bộ cơ thể đều dựa vào trên người Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành ngồi ở sofa, một tay ôm Tiễn Ý Ý, để cô dựa vào ngực mình, còn đưa tay che mắt cô.
Tào Khung bên kia mới cùng bạn bè chửi bậy hai câu, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai người đang dính sát chung một chỗ, biểu tình hơi đổi.
Sao có cảm giác kỳ quái thế nhỉ?
Trước kia lúc hai người này ở chung một chỗ, hình như cũng không thân mật như thế này thì phải?
Tào Khung nhớ lại một chút, trong trí nhớ của hắn, không khí giữa hai người luôn luôn rất thân mật, thế nhưng số lần tiếp xúc thân thể lại rất ít. Có đôi khi chỉ là chạm một chút cũng sẽ khiến cả hai đỏ mặt một lúc lâu.
Hắn vẫn cảm thấy Tiễn Ý Ý yêu đương y như những đứa trẻ con vậy, ngây thơ không còn chỗ nào có thể nói được.
Thế nhưng sao bây giờ lại cảm thấy... quan hệ của hai người càng thân mật rồi?
Từ lúc nào Tiễn Ý Ý có thể ở bên ngoài tựa vào trong ngực người khác ngủ?
Trong lòng cô, Lương Quyết Thành là người đáng để cô dựa dẫm thế sao?
Tào Khung có chút không thông được khí.
Hắn vừa mở miệng liền bị nhét một thìa đậu phộng.
Hà Ứng Hoan đem một thìa đậu phộng lớn ấn vào trong miệng Tào Khung, thấy hắn gân cổ, mắt trợn trắng, mới ung dung nói: "Người ta ở cùng một chỗ với bạn trai nhỏ, cậu muốn nói cái gì? Khung Khung, cậu có biết là trở ngại người khác yêu đương sẽ bị ngựa đá không?"
Tào Khung ôm cổ.
Hắn không biết có bị ngựa đá hay không, thế nhưng hắn biết, nếu không ai cứu hắn, hắn sẽ bị Hoan Hoan giết chết.
Đây là bữa tiệc chia tay cuộc sống độc thân, không phải bữa tiệc cuối cùng từ giã cuộc đời này!!!
Ai tới cứu hắn với!!!
May là Hoan Hoan ở bên cạnh nhìn thấy Tào Khung bị nghẹn không nói nên lời, mắt trợn trắng lăn trái lộn phải, lúc này mới chậm rãi vỗ một phát vào gáy hắn.
Tào Khung khom lưng, chật vật ói một đống đậu phộng từ trong miệng ra.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, điên cuồng ho khan.
"Khung Khung, mới nãy cậu có chuyện muốn nói với Ý Ý sao?"
Hoan Hoan nhấc váy khom lưng, gương mặt thiên chân khả ái.
Tào Khung: "..." Ý Ý? Ý Ý cái gì? Hắn hiện tại chỉ nhận thức được một chuyện duy nhất, đại nạn không chết, chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Quá thảm.
Sao hắn có thể cùng một xú nha đầu trong ngoài không đồng nhất khóa lại với nhau cả đời chứ?
Tào Khung bi thương khóc thầm, không thiết bò lên khỏi mặt đất nữa.
Hắn lười biếng quỳ rạp trên nền đất.
Hà Ứng Hoan thấy thú vị, khom lưng ngồi xuống.
"Phốc..."
Ngay sau đó, Tào Khung thiếu chút nữa bị ép phun ra.
"... Tổ tông, làm phiền cậu giơ cao đánh khẽ."
Hắn mới 18 tuổi, không nghĩ sẽ chết trẻ đâu.
Hà Ứng Hoan thở dài: "Khung Khung, thân thể của cậu quả thực không được nha, cậu như vậy làm sao tớ có thể yên tâm gả cho cậu đây?"
Tào Khung đen mặt: "Cậu có thể không gả!"
"Khó đấy." Hà Ứng Hoan lại thở dài một hơi, "Cậu còn bỏ ra 2000 vạn đấy, tớ mà không gả, số tiền này sẽ là của người khác mất."
Tào Khung: "..." Không muốn nói chuyện.
Nếu hắn mà có tiền như thế thì sẽ cầm 2000 vạn đó mua lại sự tự do của bản thân.
Chỉ tiếc, đây là chuyện của Tào gia với Hà gia, dù cho ngoài miệng hai người có nói như thế nào thì có một số việc đều không thể làm chủ được. Hắn biết, mà Hoan Hoan cũng biết.
"Cậu nhìn đi, tình cảm của Ý Ý với bạn trai nhỏ thật tốt."
Hoan Hoan nhìn về phía Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành.
Sau khi chính thức yêu đương, phòng tuyến tâm lý của Tiễn Ý Ý đối với Lương Quyết Thành liền trực tiếp kéo xuống rất thấp, nếu như là lúc trước, cô căn bản sẽ không ở trước mặt người ngoài nằm trong ngực Lương Quyết Thành như vậy. Thế nhưng hiện tại thì không giống, Lương Quyết Thành đã là của cô rồi.
Danh chính ngôn thuận là của cô.
Nếu đã vậy, thời điểm Tiễn Ý Ý buồn ngủ đều muốn dựa vào Lương Quyết Thành, muốn được anh ôm.
Mà chàng trai của cô cũng rất phối hợp, cho cô một cái ôm vừa thoải mái vừa an toàn.
Tiễn Ý Ý nói là tới chơi với Tào Khung thế nhưng trên thực tế lại dựa vào trong ngực Lương Quyết Thành ngủ hơn một tiếng.
Một người ngủ, ảnh hưởng tới một đám người.
Một nhóm các thiếu niên thiếu nữ 17, 18 tuổi, ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài, chuẩn bị mở tiệc quẩy sau giao thừa. Kết quả là đám người này thuê hội sở tư nhân chỉ để ngủ, một giấc ngủ liền ngủ đến tận chiều.
Cuối cùng vẫn là Tào Khung chuẩn bị trước mấy trò chơi cho nên đến chiều, quản lí đã tới gõ cửa vài lần, bấy giờ mới đem nhóm thiếu gia, tiểu thư này đánh thức.
Một đường chơi đến tận đêm khuya, lúc Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành về nhà cũng đã hơn 11h.
Lúc này, Lương Quyết Thành tự nhiên sẽ không quay về Lương gia làm gi nữa, thuận lý thành chương ở Tiễn gia.
Tiễn Ý Ý trở lại phòng, thời điểm thảo trang sức ra liền phát hiện có chỗ không đúng.
Kim cương trong hộp trang điểm của cô, đã trở lại rồi.
Tiễn Ý Ý nhìn kim cương, thở dài.
Hôm nay rời đi nửa ngày, quả nhiên cho người cơ hội...
Hiện tại thì chỉ cần xem ý tiểu thúc thôi.
Buổi sáng mồng hai Tết.
Tiễn Thiếu Trầm chờ bọn Tiễn Ý Ý ăn xong liền bảo cô đi ra cửa.
"Làm gì vậy ạ?" Tiễn Ý Ý chẳng hiểu gì.
Tiễn Thiếu Trầm đem lễ vật chuẩn bị kĩ đưa ra.
"Mồng hai tết, con cùng bạn trai về nhà đi, đây là lễ phép."
"A." Tiễn Ý Ý nhận lấy lễ vật, theo Lương Quyết Thành ra khỏi cửa, đột nhiên dừng chân lại, "Không đúng?"
Ngày mồng hai tết, không phải là ngày con gái về thăm nhà mẹ đẻ sao?
- --------------