Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 47




Edit: Thương Thù

———————————————————

Tiễn Ý Ý đỏ mặt.

Cô không nghĩ đến, lão đại thế nhưng còn có thể nói lời tâm tình!

Nếu đây là những gì anh nghĩ... Nghe thế nào cũng giống như là đang tâm tình đi?

Tiễn Ý Ý hơi kích động.

Boss phản diện nói lời ngọt ngào... không biết đáng giá bao nhiêu tiền đây?

Cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, vì để thoát khỏi loại không khí xấu hổ này, cô nhanh chân co cẳng chạy.

Cô căn bản không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao, chạy dài càng là muốn mạng. Tiễn Ý Ý đã suy nghĩ quyết định làm một con ốc sên bò trên đoạn đường 1500 mét, cũng chẳng sợ mình sẽ thua.

Nhưng hiện tại cảm thấy mình phải chạy hết tốc độ, tránh để lão đại đuổi kịp mình.

Mấy học sinh khác cũng đến sớm để luyện tập, một đám đeo cặp sách đứng ở xa xa nhìn thấy hai thân ảnh đang chạy trên sân thể dục, toàn bộ đều trầm mặc.

Hai người kia là Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành có phải không...

Hai người họ đang tập chạy bộ?

Đám người nhìn lên bầu trời còn chưa xuất hiện vầng thái dương, không thể tin nổi đây là mấy học sinh thường ngày đi muộn về sớm.

Chẳng nhẽ một đại hội thể dục thể thao lại lợi hại như vậy? Có thể kích thích bọn họ?

Đại hội có phải là có phần thưởng gì đặc biệt không?

Mấy học sinh trao đổi qua lại, trong thời gian ngắn suy ra một vấn đề. Lương Quyết Thành đệ nhất toàn trường, học bổng không thiếu, tham gia dự thi đều có thể nhận được tiền thưởng, liệu lần này đại hội có phải sẽ có phần thưởng kếch xù hay không?

Đạt được giải thì sẽ được bao nhiêu tiền?

Giải nhất sẽ được bao nhiêu tiền?

Đám học sinh lập tức lao lên đường băng.

Luyện!

Đạt hạng nhất!

Vì tiền thưởng!

Bên người Tiễn Ý Ý lướt qua một trận gió, không ít học sinh đang điên cuồng chạy, thè lưỡi thở giống y như con Husky, cả người tràn đầy nhiệt tình không thể tự kiềm chế được.

Tiễn Ý Ý một trận mộng bức.

Sao mọi người lại hưng phấn như thế? Chẳng nhẽ chạy bộ còn có thể có tiền từ trên trời rơi xuống sao?

Trên sân thể dục toàn người là người, Tiễn Ý Ý thừa lúc bọn họ đông đông liền lặng lẽ trà trộn vào trong đám người.

Dù sao 1500 mét này cô sẽ không thể nào chạy được hết.

Lãnh đạo trường sáng sớm đã thấy học sinh tụ thành một đám trên sân thể dục, cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Đại hội này lại có thể làm cho học sinh tự giác như vậy?

Giỏi nha! Phải khen ngợi!

Rất nhanh có lời đồn truyền ra, trường học sẽ có phần thưởng cho đại hội lần này, từ số tiền nhỏ cho đến số tiền lớn đều có.

Tô Á Na lại truyền ra một tin đồn nữa.

Ban 11 dùng một ít phần thưởng để làm cho lớp tham gia tích cực hơn, tất cả mọi người đều đăng kí tham gia, ngay cả một người lười như Tiễn Ý Ý cũng tham gia chạy 1500m, Lương Quyết Thành cũng đăng kí. Sau khi tin tức này phát ra liền có rất nhiều người đi theo báo danh.

Tiễn Mân Văn nhận được tin Tiễn Ý Ý cũng tham gia chạy 1500 mét liền lập tức báo danh theo, hạng mục cũng là cùng hạng mục chạy 1500 mét với cô.

Hai người có sự khác biệt rất lớn, Tiễn Ý Ý là một trạch nữ ít vận động mà Tiễn Mân Văn từ nhỏ đã am hiểu mấy cái phương diện thể dục này. Nếu cô ta tham gia chạy 1500 mét, cái khác không nói chứ cái này chắc chắn có thể nghiền ép Tiễn Ý Ý.

Hành động này của Tiễn Mân Văn làm người khác có chút ghê tởm.

Nếu không biết Tiễn Ý Ý tham gia mà chính mình muốn tham gia chạy dài thì cũng không có gì, đó đều là chuyện bình thường.

Nhưng cô ta lại hỏi qua rất nhiều người, xác nhận đúng là Tiễn Ý Ý có tham gia, lúc này mới đăng kí theo. Cái này làm cho người khác cảm thấy hơi vi diệu.

"Cô chị kia của cậu đúng là đồ tốt mà!" Tô Á Na tức giận, "Đây chẳng phải là cô ta tuyên bố sẽ nhắm vào cậu sao!?"

"Ý Ý, cậu thực sự không chạy được sao?"

Tiễn Ý Ý hồi tưởng lại những chuyện nguyên chủ trải qua mười bảy năm qua, bất đắc dĩ, "Biết cái gì gọi là cửa trước không ra cửa sau không bước không? Chính là để nói tớ đây."

Nguyên chủ chưa từng vận động, giờ thể dục đến đều xin phép nghỉ, chỉ cần dính đến chuyện cần dùng thể lực là luôn luôn không có mặt cô ấy.

Mà Tiễn Ý Ý cũng chính là như vậy.

Cô chưa từng tiêu tốn nửa phút vào môn thể dục, tham gia chạy thì cũng chính là so với tốc độ của mấy bác gái hàng xóm không khác biệt lắm.

Sau khi chạy xong sờ lên trán còn thấy toàn là mồ hôi, tiêu hao thể lực quá nhiều khiến cô phải uống nước đường gluco để bổ sung thể lực.

Trên phương diện lười biếng này, nói Tiễn Ý Ý đứng trên đỉnh cũng không có gì là sai cả.

Cho nên khi nhìn thấy tên mình trên tờ báo danh thì cô cảm giác như mình bị Tô Á Na một đao giết chết rồi.

1500 mét...đi bộ nửa vòng thôi còn muốn thở dốc, làm sao chạy bây giờ?

Đừng suy nghĩ nữa, cứ chạy thôi.

Cứ như vậy Tiễn Ý Ý ở trong mắt mọi người ở đây chính là một tiểu bảo bối mảnh mai, phương diện thể lực lợi hại nhất chính là đi dạo phố.

Tiễn Mân Văn chỉ cần hỏi cha mẹ Tiễn một chút thôi cũng có thể biết được thể lực của cô phế như thế nào.

Như vậy Tiễn Ý Ý tham gia 1500 mét, nói là vì tình yêu nên mới có nghị lực như vậy, sau đó sẽ được mọi người hoan hô, nghe vào cũng dễ nghe hơn không ít.

Nhưng Tiễn Mân Văn lại không muốn để Tiễn Ý Ý đạt được ý đồ.

Cô không xứng.

Cô ta từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh cực khổ như thế, về phương diện thể lực này còn sợ không thắng nổi sao? 1500 mét mà thôi, chỉ cần luyện tập thì chẳng những có thể thắng được cô mà còn có thể đoạt giải nữa ấy.

Tiễn Ý Ý không phải trước giờ đều từ trên cao nhìn xuống cô ta sao? Lần này sẽ khiến cho cô nếm thử một chút tư vị bị đạp dưới chân nhìn cô ta lên nhận thưởng.

Cũng vì cái này nên Tiễn Mân Văn mới nguyện ý tham gia cái đại hội mà vốn cũng chẳng thích thú gì cho cam.

Chỉ cần có thể ở trước mặt mọi người chà đạp Tiễn Ý Ý, cô ta đều cảm thấy vui vẻ.

Những món nợ lần trước...cô ta nhớ vẫn rất rõ.

Tiễn Mân Văn tham gia làm cho Tiễn Ý Ý cảm thấy như mình ăn cơm được một nửa thì phát hiện trong cơm có bọ đang bò lúc nhúc.

Ghê tởm.

Tô Á Na, "Vậy thì phải làm sao đây, cô chị kia của cậu nhất định là biết chuyện này nên mới cố ý làm vậy!"

"Haizz, chị em nhà người ta tương thân tương ái, chị em nhà cậu lại không đội trời chung, hai người thật sự là chị em ruột sao?"

"Không phải."

Tiễn Ý Ý cúi đầu vẽ vời lên nháp, hời hợt nói: "Không phải ruột thịt."

"Hả!?" Tô Á Na bị tin tức này làm cho chấn kinh.

"Không...Không phải ruột thịt..."

Cô ấy suy nghĩ một chút, trong group chat có người nói Tiễn Ý Ý với Tiễn Mân Văn có lẽ không phải chị em ruột. Chị em ruột bình thường quan hệ có kém cũng không đến mức kém như bọn họ.

Hơn nữa nhìn ngoại hình cũng không giống.

Nếu so ra thì Tiễn Ý Ý xinh hơn Tiễn Mân Văn, cho nên ở trong group, Tiễn Mân Văn thường bị châm chọc, khiêu khích.

Tiễn Ý Ý cứ như thuận miệng nói chuyện, Tô Á Na cũng không dám hỏi nhiều thêm.

Không phải chị em ruột thì chắc ở giữa phải có nhiều chuyện xảy ra lắm, hỏi nhiều quá không khéo lại đụng phải chuyện không vui của cô.

Báo danh đều đã nộp lên trên, xem ra cuộc đua 1500 mét này cô nhất định phải chạm mặt Tiễn Mân Văn rồi.

Nhận thua?

Cô là vì Tô Á Na khuyên nên mới đi đăng kí, sau đó bởi vì có Tiễn Mân Văn mà cúi đầu nhận thua, há chẳng phải là cho cô ta quá nhiều mặt mũi sao?

Không đời nào cô nhận thua, Tiễn Ý Ý nhìn không được.

Người tham gia nhiều như vậy, Tiễn Mân Văn trừ việc làm cho người khác ghê tởm ra thì cũng chẳng giỏi giang gì cả.

Cứ phát huy bình thường thôi.

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Tiễn Ý Ý vẫn thấy không thoải mái cho lắm.

Cô biết được cô ta đang có chủ ý gì.

Muốn thông qua cuộc thi này để đem cô giẫm đạp dưới chân.

Nói thật, Tiễn Ý Ý cũng không có bao ý nghĩ muốn chiến thắng, nhưng vừa nghĩ đến Tiễn Mân Văn ở trên cười nhạo, vẫn có chút khó chịu.

Phiền.

Tan học, Tiễn Ý Ý chủ động ở lại, đổi một đôi giày thể thao.

Trên sân thể dục của trường còn có mấy học sinh nội trú đang luyện tập.

Đại hội này cơ bản chính là thiên hạ của bọn họ, quanh năm suốt tháng có thể làm cho bọn họ được thể hiện tài năng của mình một, hai lần.

Tiễn Ý Ý đứng ở ngoài biên làm nóng người.

Lương Quyết Thành ở bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô khởi động.

Buổi sáng có nhiều người cho nên cô chạy cũng không được thoải mái, hiện tại không có ai quấy rầy liền có thể thanh thản ổn định luyện tập rồi.

Tốt, không phải chỉ là 1500 mét sao, làm sao có thể làm cô gục ngã chứ!

Nhân vật chính trong truyện tranh chỉ cần quyết tâm, cái gì cũng đều làm được!

Vẻ mặt Tiễn Ý Ý kiên định, nắm chặt quả đấm nhỏ, co chân chạy lên đường bằng.

Được 50 mét, cảm giác tàm tạm.

Được 100 mét, cẳng chân luân phiên giảm chậm tốc độ.

Được 150 mét, Tiễn Ý Ý thả chậm tốc độ y như ông nội tản bộ trong vườn hoa.

Được 200... Không lên được đến 200 mét nữa.

Tiễn Ý Ý đứng tại chỗ thở dốc.

Đám học sinh trông thấy toàn bộ quá trình: "..."

Vẻ mặt phức tạp.

Đây là nên nói thế nào đây? Vì tình yêu nên phấn đấu quên mình?

Cốc nước ấm Lương Quyết Thành chuẩn bị cho cô cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Bất quá anh cũng không nghĩ nó lại được sử dụng sớm đến như vậy...

Chạy chưa được nửa vòng mà cô đã như là hoàn thành một hành động vĩ đại mang tầm thế kỷ. Cái này...anh cũng không biết nên nói gì.

Mà đến lúc thi thì phải chạy tận 1500 mét.

Lấy tốc độ của người bình thường thì cần năm đến sáu phút, Tiễn Ý Ý chắc phải mười lăm, mười sáu phút. Cô sẽ chạy với tốc độ của một ông cụ đang tản bộ, ung dung đi qua trước mặt đám người, ngẩng đầu ưỡn ngực, không vội cũng không gấp.

Nghĩ đến cái kết quả này, bất luận là Tiễn Ý Ý hay Lương Quyết Thành, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Lương Quyết Thành đưa nước cho cô, lại khởi động thân thể một chút, chạy lên đường băng.

Tiễn Ý Ý nhìn thấy anh chân dài chạy một bước lại một bước, cuối cùng là một vòng lại một vòng.

Trừ việc hô hấp có chút gấp thì trán thậm chí còn không đổ mồ hôi.

Vẫn là đám học sinh chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

Tâm tình phức tạp.

Làm sao mà một người có thể lực dường như bằng 0 kia có thể yêu đương được với người có thể lực siêu cường như thế chứ!

Tiễn Ý Ý suy nghĩ, hỏi anh, "Cậu cảm thấy tớ có thể chạy xong 1500 mét không?"

Nếu như nói buổi sáng nay Lương Quyết Thành vẫn chưa rõ ràng lắm về tình trạng thể lực của cô thì hiện tại anh có thể khẳng định rằng, thể lực bạn gái nhỏ của mình rõ ràng chính là tiểu củi mục.

Cái loại mà không thể cứu được nữa ấy.

"... Cố gắng hết sức."

Anh cảm thấy cô có thể tham gia đã là thành công lớn nhất rồi.

1500 mét, sau khi tiếng súng vang lên thì cô đi lấy ảnh của anh về cũng được, dù sao ban 11 cũng không trông đợi sẽ giật được giải ở bộ môn này.

Từ trong ánh mắt của Lương Quyết Thành có thể thấy được câu trả lời, Tiễn Ý Ý suy sụp.

Đường là chính mình chọn, có thể trách ai đây.

Vậy là từ hôm đó cô bắt đầu luyện tập chạy dài nhiều hơn.

Cái khác không nói, cho dù có thua cô cũng phải thua một cách vinh quang.

Chỉ có một tuần để chuẩn bị, mỗi buổi sáng Tiễn Ý Ý đều từ tiểu khu ung dung chạy chậm đến trường học, ngủ bù vào tiết tự học, tan học lại đến sân thể dục chạy một vòng.

Cô chạy được năm, sáu ngày, mỗi ngày đều tiến hành tăng chất lượng thêm một chút, rốt cuộc cũng có thể chạy được 800 mét trong 10 phút.

Trước đại hội thể dục thể thao một ngày, ủy viên thể dục đem đồng phục phát xuống.

Của nữ là đồng phục bóng rổ váy dài màu đỏ, nam sinh là đồng phục bóng rổ màu lam.

Nhìn cái loại thẩm mỹ này, đám con gái đều không nhịn được chửi thầm.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể mặc thôi.

Tiễn Ý Ý mặc váy đồng phục bóng rổ vừa vặn đến đùi, lộ ra hai cái chân trắng nõn thon dài.

Tô Á Na lại đưa cho cô một đôi tất chân màu trắng.

Tất chân dài đến đầu gối, cách chân váy của cô khoảng 10 cm.

"Quá đẹp, quá đẹp rồi!"

Trong phòng vệ sinh nữ, Tiễn Ý Ý thay xong đồng phục liền bị Tô Á Na kéo đi qua chụp ảnh.

"Ý Ý, chụp được không?"

"Chụp cái gì?"

"Chụp cậu!"

Tô Á Na crack crack mấy tiếng, chụp từ dưới lên trên từ trên xuống dưới.

Trong ảnh là hình cặp đùi trắng nõn được lộ ra dưới chân váy và tất chân màu trắng.

Tiễn Ý Ý liếc nhìn: "... Xóa đi mà."

"Xóa, xóa, nhưng để tớ gửi cậu đã." Tô Á Na chụp cũng chỉ là để cho Tiễn Ý Ý nhìn, sau khi gửi WeChat cho cô thì liền kéo nó vào thùng rác.

Đồng phục của cô không có vấn đề gì, đem quần áo cùng giày thể thao xếp gọn để dưới chân bàn, lại lật đến cái ảnh mà Tô Á Na vừa chụp cho cô.

Không nghĩ tới Tô Á Na lại chụp cái ảnh này.

Cô nhìn nhìn tấm hình, chỉ là một khúc đùi bị váy và tất chân che lại thôi, có cái mị lực gì chứ?

Lương Quyết Thành chống cằm ngồi bên cạnh, vô tình đưa mắt sang rơi vào trên màn hình điện thoại của Tiễn Ý Ý.

"Tô Á Na chụp đấy." Tiễn Ý Ý cũng không thấy có gì phải xấu hổ, quang minh chính đại đưa sang cho anh nhìn, "Này."

Cặp đùi trắng nõn cứ thể đập thẳng vào mắt anh.

Tim Lương Quyết Thành đập loạn cả lên.

Cô có ý gì, chủ động đưa cho anh xem loại ảnh chụp này... Cái loại ảnh này rất dễ để người ta sinh ra những ý nghĩ không nên có...

Chẳng lẽ cô muốn nói nếu anh thi tốt thì sẽ có loại phần thưởng như vậy?

Nửa ngày sau Lương Quyết Thành mới quay mặt đi không nói gì, sau đó lại giống như không được tự nhiên nằm úp sấp xuống bàn, cúi đầu thật sâu.

"Tôi sẽ cố gắng." Thanh âm anh rầu rĩ truyền tới.

Không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai lộ ra đã đỏ ửng.

Mắt nhìn một loạt động tác của Lương Quyết Thành, sau đó lại cúi xuống nhìn hình ảnh trong điện thoại.

Tiễn Ý Ý: "...A?"

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Lương: Cô ấy câu dẫn tôi, tôi muốn rụt rè, muốn ổn định... nhưng căn bản là không ổn định nổi mà!

- ----------

Editor: Hôm nay đăng hơi muộn, buổi tối vui vẻ nha cả nhà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.