Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 30




Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Diêu Nhất Nam chỉ là kéo Tiễn Ý Ý nói nhỏ một câu, thoạt nhìn qua hắn có vẻ rất khó chịu, đều đặt ở trong đáy mắt hắn. Nói xong lời này liền buông cô ra, nghênh ngang đi ra bên ngoài.

"Thầy, em đi vệ sinh tý."

Diêu Nhất Nam vòng qua bục giảng, cúi đầu liếc qua bài thi trong tay thầy giáo, cười nhạo một tiếng rồi mở cửa ra ngoài. Cũng không hề cho thầy Trương cơ hội phản ứng.

Thầy Trương cầm bài thi mà ngốc cả ra: "Này? Sao lại có một học sinh như vậy chứ!?"

Đáng tiếc Diêu Nhất Nam đã đi ra khỏi lớp học.

Tiễn Ý Ý đi lên nhận lấy bài thi của mình, nhìn lướt qua rồi quay lại chỗ ngồi.

Bài thi không có gì gọi là xinh đẹp cả, chỉ là miễn cưỡng qua được điểm liệt, khắp nơi đều toàn dấu gạch đỏ, so với bài thi Ngữ Văn lúc trước của cô khó coi hơn rất nhiều.

Cô về chỗ ngồi, phát hiện Lương Quyết Thành đang nhìn mình, ánh mắt có chút phức tạp.

"Lúc nãy cậu ta nói cái gì?"

Khoảng cách của anh với hai người họ lúc ấy không xa, có thể nghe được vài chữ. Nhưng Diêu Nhất Nam cũng đã tính toán, lúc nói chuyện liền đem âm lượng ép tới mức thấp nhất. Lương Quyết Thành thính lực có tốt đến đâu cũng không nghe được mấy từ mấu chốt.

Càng như thế, trong lòng anh càng loạn.

Tên mới tới kia chỉ gặp qua Tiễn Ý Ý một lần ở quán bar, vì cái gì mà hai người có nhiều chuyện để nói như vậy? Thậm chí còn có cả loại không khí độc đáo này.

Lương Quyết Thành thừa nhận, lúc anh nhìn Diêu Nhất Nam nắm lấy cánh tay cô thì thực sự vô cùng khó chịu.

Tiễn Ý Ý mím môi, trong đầu xoay chuyển đủ loại lí do.

Mấy lời Diêu Nhất Nam vừa nói, ghép lại đều có thể liên quan tới Diêu gia mà cha mẹ Tiễn sắp đặt cho cô. Không ngờ được là Diêu gia công tử trong miệng bọn họ lại chính là Diêu Nhất Nam.

Chuyện này không có trong kịch bản của nguyên chủ, làm cho Tiễn Ý Ý không có cách nào liên tưởng đến trên người hắn.

Sao cha mẹ Tiễn có thể đặt chủ ý lên người Diêu gia?

Không phải là cô làm thấp, nhưng cha mẹ Tiễn căn bản cũng không thể nào để ý tới Diêu gia được. Cho dù chỉ là kết thân gia của một đứa con gái nuôi như cô đi chăng nữa.

Chuyện này chỗ nào cũng thấy dị thường.

Cũng chính là vì Diêu Nhất Nam là đối tượng mà Tiễn gia muốn để cho cô đính hôn cùng, cho nên Tiễn Ý Ý càng phải thận trọng hơn trong lời nói với Lương Quyết Thành.

Nếu như là người khác, mấy chuyện phát sinh này cùng anh sẽ chẳng có quan hệ gì, Tiễn Ý Ý cũng có thể thẳng thắn nói cho anh biết người đó là vị hôn phu Tiễn gia chuẩn bị cho cô, hai người sẽ cùng nghĩ cách đem người đuổi đi.

Nhưng hiện tại người này lại là Diêu Nhất Nam, Tiễn Ý Ý không có cách nào nói thẳng ra được. Nếu nói thật, bọn họ sẽ càng tiếp xúc với hắn ta nhiều hơn, mà Tiễn Ý Ý không hề muốn Lương Quyết Thành quá chú ý tới hắn ta.

Sự tồn tại của Diêu Nhất Nam, sẽ ảnh hướng tới tương lai của Lương Quyết Thành.

"... Cậu ta bảo tớ tránh ra."

Tiễn Ý Ý dựa theo việc Diêu Nhất Nam tự nhiên rời đi để lấy cớ, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Khả năng là cậu ta có thói quen rất xấu, nói thì cứ nói còn bày đặt muốn kéo tớ ra nữa. Không lịch sự gì cả, không phải bạn học tốt gì."

Tiễn Ý Ý quyết đoán chọn bôi đen Diêu Nhất Nam trước mặt Lương Quyết Thành.

"Cậu lần sau thấy cậu ta thì cũng đừng phản ứng lại, ai biết hắn có động thủ với cậu hay không."

Lương Quyết Thành dịch chuyển tầm mắt.

Một chữ cô nói, anh đều không tin.

Bọn họ nói, căn bản không phải mấy lời này.

Nhưng Tiễn Ý Ý lại nói dối anh, rất rõ ràng là cô không muốn để anh biết cuộc đối thoại giữa hai người họ.

Khó chịu.

Không chịu đựng được.

Lương Quyết Thành đứng lên chống tay lên bàn học nhảy ra bên ngoài.

Thầy Trương còn đang phát bài thi: "Lương Quyết Thành, 137 điểm. Thành tích rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé."

Thầy Trương còn tưởng anh đến nhận bài thi, cười tủm tỉm đưa bài thi đến cho anh. Lương Quyết Thành không thèm nhìn qua, trực tiếp đi ra khỏi lớp.

Nụ cười trên mặt thầy Trương cứng ngắc.

Hết một rồi đến hai, riết rồi không biết ông có tồn tại hay không nữa?

Không có quy củ!

Mấy tiết học tiếp theo, Lương Quyết Thành với Diêu Nhất Nam đều không lên lớp. Thẳng tới lúc tan học, Tiễn Ý Ý cũng không đợi được Lương Quyết Thành tới đón mình, ngược lại ở cổng trường nhìn thấy Diêu Nhất Nam đang đứng.

Hình như hắn đang đợi ai đó, dựa người vào tường, một tay chơi di động, ngẫu nhiên sẽ quét ánh mắt qua mấy học sinh đi từ bên trong ra rồi lại thu mắt lại. Chờ tới khi hắn nhìn thấy Tiễn Ý Ý mới cất điện thoại đi, bước nhanh đến.

"Theo tôi ra đây."

Tiễn Ý Ý xách balo đi theo.

Cô cùng Diêu Nhất Nam xác thực có một số chuyện cần nói cho rõ ràng, không thể tiếp tục tránh né.

Tránh cũng vô dụng.

Tiệm trà sữa cạnh trường chật ních học sinh, nhưng càng đi về cửa tiệm cafe ở phía trước 100m thì càng không thấy có bao nhiêu người.

Diêu Nhất Nam rõ ràng là đang tức giận, nhưng hắn ta vẫn bảo trì phong độ mời Tiễn Ý Ý gọi đồ uống trước.

Tiễn Ý Ý chỉ gọi một ly nước ấm.

"Cảm ơn, tôi còn phải về ăn cơm."

Diêu Nhất Nam cũng không miễn cưỡng, hắn dựa về sau, tùy tiện nói: "Cậu có biết tôi là ai không?"

Tiễn Ý Ý vuốt ve cốc thủy tinh.

"Diêu công tử của Diêu gia, tôi thắc mắc là tại sao cậu lại chuyển tới Nhất Trung?"

"Đơn giản thôi." Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên, nhưng lại không có ý cười, "Cha tôi bảo tôi đến tiếp cận cậu."

Tiễn Ý Ý nhướn mày.

Cha Diêu, chính là Diêu Viễn, là người đã hại cả một đời của mẹ Lương, là ngọn nguồn khiến cho Lương Quyết Thành cùng em gái anh thống khổ cả đời.

Nhắc tới ông ta, lễ phép bình thường của Tiễn Ý Ý đều không giữ được, thần sắc thản nhiên đến mức nhợt nhạt, còn có chút chán ghét hỗn tạp trong đó.

"Tôi không biết Tiễn gia nhà mấy người như thế nào mà có thể khiến cho ông bố của tôi bắt tôi tới đây để tiếp cận cậu nữa." Diêu Nhất Nam ôm cánh tay, trên mặt có chút khó chịu, "Tôi đợi cậu một tiếng đồng hồ đấy. Tiễn tiểu thư, tôi đợi cậu lâu như thế mà cả góc áo của cậu tôi cũng chưa từng thấy."

Tiễn Ý Ý nhún vai: "Xin lỗi, cái này tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết cha mẹ tôi muốn giới thiệu cho tôi một người, nhưng tôi đã có bạn trai rồi, cũng đã từ chối bọn họ. Lúc đó tôi đang hẹn hò với bạn trai ở công viên giải trí. Tôi chưa từng đồng ý sẽ tới gặp cậu, cũng không hề biết là cậu đã đợi tôi lâu như thế."

Diêu Nhất Nam chợt nhíu mày: "Chờ đã, công viên giải trí?"

Hắn cau mày nhớ lại chuyện gì đó, thử thăm dò hỏi: "Tàu lượn siêu tốc?"

Tiễn Ý Ý sửng sốt, khó có thể tin nhìn chằm chằm Diêu Nhất Nam: "Hả?"

Làm sao hắn biết được?

Trong lòng Diêu Nhất Nam xuất hiện một đống tư vị.

Vốn là đã tính toán tốt như vậy. Nhưng hắn lại không hề nghĩ tới, hắn ở công viên đợi đối tượng hẹn hò của mình hơn một tiếng, lại ở trên tàu lượn siêu tốc gặp phải đối tượng hẹn hò đã cho mình leo cây.

Còn có ở quán bar, vừa vặn lại gặp gỡ một lần nữa.

Trùng hợp vậy à?

Diêu Nhất Nam khoanh tay, lạnh mặt: "Trùng hợp quá."

Tiễn Ý Ý không nhớ ra mình đã gặp Diêu Nhất Nam ở khu vui chơi, cô chỉ nhớ tới người xuất hiện bên cạnh em gái Lương hôm đó, Diệc Văn mà thôi.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên thẳng thắn một chút." Diêu Nhất Nam hất hàm.

"Tôi không muốn đính hôn với cậu."

Tiễn Ý Ý thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Diêu Nhất Nam cười cười: "May quá, tôi cũng vậy."

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thoải mái, tươi cười của cô, bỗng nhiên cảm thấy không vui.

Hắn có thể từ chối cô, nhưng bị Tiễn Ý Ý từ chối liền làm cho hắn trong lòng có chút khó chịu.

Không vui.

Tại sao hắn lại không vui?

"Tôi đổi ý rồi."

Diêu Nhất Nam cười nhạo: "Cậu hình như cũng không thích đính hôn với tôi, nhưng dựa vào cái gì mà cả tôi và cậu có ý tứ này?"

"Tôi quyết định trở về nói với cha tôi, bảo là tôi và cậu ở trong trường đã thân thiết với nhau, có thể đính hôn được rồi."

Nụ cười trên mặt Tiễn Ý Ý cứng ngắc trong một lát, cô thu lại ý cười của mình: "Diêu công tử, tôi không có ý tứ này."

Cô thiếu chút nữa đã quên rồi, Diêu Nhất Nam mang tâm lý phản nghịch tuổi mới lớn. Càng bắt hắn làm, hắn càng không muốn làm.

Đồng thời càng không theo ý hắn, hắn tuyệt đối sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ cách bắt ngươi phải theo ý hắn mới thôi.

Tiễn Ý Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên khen tên này một chút.

"Diêu công tử, tôi biết gia thế cậu rất tốt, con người cậu cũng rất hoàn hảo. Người theo đuổi cậu nhiều như thế, tôi nghĩ cậu không phải là người sẽ cùng một cô gái xa lạ như tôi đính hôn đâu nhỉ? Nhưng nếu như theo lời Diêu công tử nói, chúng ta thân thiết cũng không sao, chung quy là Diêu công tử anh tuấn soái khí như vậy, đính hôn với cậu cũng làm tôi nở mày nở mặt. Nếu Diêu công tử muốn đính hôn thì cũng được thôi, có điều không biết Diêu gia sẽ đưa lễ vật gì tới cho Tiễn gia tôi đây?"

Ý cười trên mặt Diêu Nhất Nam hơi thu lại, đáy mắt hắn ẩn ẩn có một tia không kiên nhẫn: "Cậu muốn cái gì?"

Hắn dừng một chút, lại thay đổi thái độ: "Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn là không thích hợp. Chuyện đính hôn này vẫn nên xem xét lại kĩ hơn. Nói cho cùng tôi cũng không thích cậu, mấy cô gái nhỏ như cậu cũng không thích mang trên mình một danh hiệu "vị hôn phu" của người khác có phải hay không? Như thế cũng quá đáng thương rồi."

Diêu Nhất Nam búng tay một cái: "Cho cô bé đối diện tôi một ly trà xanh."

Nhân viên phục vụ đưa lên ly trà xanh, Diêu Nhất Nam liền nói lời thấm thía: "Tiễn tiểu thư, tôi không phải một người có thể chấn định tâm của mình. Nếu thực sự cậu cùng tôi đính hôn, đầu của cậu chẳng mấy chốc sẽ giống như ly trà xanh này thôi*."

* Ý nói Tiễn Ý Ý sẽ bị đội nón xanh = ngoại tình.

"Bạn gái tôi nhiều lắm, tất cả đều mang đến niềm vui cho tôi. Cho dù đính hôn, à không, sau khi kết hôn đi chăng nữa, tôi vẫn trước sau như một mà thôi."

Khóe miệng Diêu Nhất Nam thoáng nhướn lên, cười đến vô cùng phong lưu: "Cậu vẫn muốn đính hôn với tôi sao?"

Hắn có thể bức lui Tiễn Ý Ý, chính mình vứt bỏ cô nhưng lại không có phép cô từ chối hắn, làm cho hắn mất mặt.

Tiễn Ý Ý vừa nhìn liền ngay lập tức biết thời biết thế.

"Nghe cậu nói khiến người khác quá khó chịu... Xem ra, chúng ta xác thực không hợp nhau rồi."

Tiễn Ý Ý đeo balo lên vai: "Diêu công tử, nếu đã như vậy thì chúng ta bỏ qua chuyện này đi. Về sau tôi với cậu không có quan hệ gì với nhau nữa."

Cô gật đầu với anh rồi rời đi, Diêu Nhất Nam đắc ý uống một ngụm trà sữa, cảm thấy chính mình đem người đuổi đi mà không hề gây nên bất cứ phiền toái gì. Về nhà có thể báo lại cho lão cha của hắn, vậy là hắn có thể quay lại trường cũ của mình rồi.

Cha Diêu cũng không biết là coi trọng cái gì ở vị tiểu thư Tiễn gia này, nhất định bắt hắn gặp mặt tiếp cận người ta, nhanh chóng đính hôn. Còn lấy tiền tiêu vặt của hắn ra uy hiếp nữa chứ.

Diêu Nhất Nam không thể không chuyển đến ban 11, thuận theo cha Diêu đi tiếp cận Tiễn Ý Ý. Ông ta đem hắn ném ở đây, về phần hắn có tiếp cận hay không, có giành được vị hôn thê hay không thì không phải chuyện cha Diêu có thể quyết định được.

Trời sinh hắn đã có tính phản nghịch, không phải dạng con cháu ngoan ngoãn nghe lời gì. Có thể nhẫn nhịn chuyển tới Nhất Trung coi như đã là cực hạn của hắn.

Diêu Nhất Nam gửi cho lão già nhà mình một tin nhắn, nói cho ông ta biết con dâu tương lai của ông ta đã bị hắn đạp đi.

Đang ấn gọi, Diêu Nhất Nam liền nhìn thấy hình ảnh bên ngoài cửa sổ. Nhìn thấy Tiễn Ý Ý đang đứng ở đó đợi người, không bao lâu sau có một nam sinh cao lớn đi tới bên cạnh cô.

Hắn nhớ rõ đây là người ngồi cùng bàn với Tiễn Ý Ý, cũng hơi quen mắt. Hình như là người cùng ngồi tàu lượn siêu tốc ở khu vui chơi kia với cô.

Chờ chút.

Ánh mắt Diêu Nhất Nam trầm xuống.

... Không, hình như là bạn trai cô?

Hắn nhớ lúc trước Tiễn Ý Ý đi quán bar tìm người, hình như là tìm nam sinh này.

Còn có, lúc nãy cô cũng nói với hắn, cô có bạn trai rồi.

Đã có bạn trai mà lúc nãy còn khen hắn hết mình, nói muốn cùng hắn đính hôn...

Trên mặt Diêu Nhất Nam hiện lên tia cổ quái.

Được lắm.

Hắn thế mà lại bị nha đầu này đùa giỡn.

Người ta căn bản không muốn cùng hắn đi thêm một bước, nhìn ra là hắn có tính khí phản nghịch!

Này con mẹ nó không phải là đang coi hắn như dịch bệnh, trốn đến nhanh sao! Hắn thế mà thiếu chút nữa không phá hiện! Suýt thì để nha đầu kia dắt mũi!

Quả là một người thông minh, nụ cười trên mặt Diêu Nhất Nam đã duy trì không nổi nửa rồi.

Điện thoại được tiếp thông, cha Diêu cười ha hả hỏi: "Chuyện gì?"

Ý tứ của cha Diêu kì thật cũng có thể hiểu. Tiễn Ý Ý là đứa cháu gái mà Tiễn Thiếu Trầm sủng ái nhất, thông qua cô liền có thể làm thân được với Tiễn Thiếu Trầm thôi.

Vốn cú điện thoại này gọi đi, Diêu Nhất Nam muốn nói hắn với cô căn bản không có khả năng, hai người vừa gặp liền chướng mắt đối phương, bảo cha Diêu nên từ bỏ ý định này đi.

Hiện tại...

Đáy mắt Diêu Nhất Nam lộ ra một chút thâm ý.

"À, con muốn nói, con đã cùng tiểu thư Tiễn gia gặp mặt. Bọn con khá là hợp nhau... Ừ, con cảm thấy có thể tiến thêm một bước nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.