Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 11




Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Tiễn Ý Ý trong mắt đều là một mảnh mơ hồ.

Cô bị Lương Quyết Thành ôm kiểu công chúa đi vào thang máy, bị mấy người trong thang máy dùng ánh mắt thú vị đánh giá, thậm chí còn có người bật cười, cho Lương Quyết Thành một ánh mắt tán dương.

"Cậu nhóc này rất quan tâm bạn gái nha, không tệ, không tệ."

Tiễn Ý Ý mơ mơ hồ hồ bị anh ôm đến phòng khám bệnh.

Phía trước cô không có người, vừa đến liền được bác sĩ khám cho mình. Lương Quyết Thành ôm cô vào phòng, đem cô đặt ở trên ghế. Trợ lý bác sĩ thấy vậy liền giật mình, nhanh chóng nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Chân cô ấy bị gãy."

Y tá vỗ vỗ giường bệnh, Lương Quyết Thành còn chưa buông tay, liền ôm cô đặt lên giường, động tác đều rất nhẹ nhàng.

Bác sĩ không kịp nói cái gì, nhanh chóng sang đây xem.

"Còn bị thương chỗ nào nữa không?"

Tiễn Ý Ý ôm chặt cái lồng giữ nhiệt trong ngực, môi giật giật.

"Hả? Bác nói gì ạ?"

Bác sĩ không nghe rõ, vẻ mặt khẩn trương: "Có chỗ nào đau nữa không?"

"Không phải... cháu là..." Tiễn Ý Ý bình nứt không sợ vỡ, nâng cái chân bị thương lên, "Chân cháu hình như trẹo rồi."

Tầm mắt bác sĩ dừng ở trên cổ chân sưng đỏ của Tiễn Ý Ý, trầm mặc hồi lâu, quay qua hòa ái nhìn Lương Quyết Thành.

"Nhóc con, bạn gái cậu chỉ bị trật khớp mà thôi, không phải cả chân bị gãy, cũng không phải eo bị bẻ, cậu đừng có dùng bộ mặt nghiêm trọng đó được không?"

Lương Quyết Thành nhíu mày.

"Cô ấy bị thương."

"Được được được, tôi biết bạn gái cậu bị thương, nhưng không cần chuyện bé xé ra to như vậy, dọa người lắm đó nha."

Bác sĩ nói một tràng, ngồi xổm xuống đè cổ chân Tiễn Ý Ý lại, đau đến mức nước mắt cô liền chảy ra. Lương Quyết Thành bên cạnh vội nói: "Bác nhẹ một chút!"

Bác sĩ liếc qua: "Cậu giỏi cậu làm đi?"

Lương Quyết Thành: "..."

Lão đại bị chặn họng lại không nói được gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiễn Ý Ý kêu khóc.

Một tay cô rũ xuống giường, một tay xiết chặt hộp giữ nhiệt, đau đến không chịu được: "A a a, đau quá mẹ ơi..."

Tiễn Ý Ý kêu đến tê tâm liệt phế, đột nhiên lòng bàn tay bị người khác nắm lấy.

Lương Quyết Thành khom lưng, một tay đặt bên môi Tiễn Ý Ý, một tay nắm lấy tay cô, đem cô y như sản phụ đang sinh đẻ mà đối xử.

"Như vậy tốt hơn. Tiểu nha đầu này kêu khóc dữ như thể người ta mổ heo vậy. Người nào không biết còn tưởng ta đáng sợ lắm."

Bác sĩ dặn cô hiện tại hoạt động đều không thuận lợi, tốt nhất là đừng vận động quá nhiều. Bôi thuốc, rồi xịt thuốc gì đó, không đến vài ngày liền tốt rồi.

Thương thế quá nhẹ, nhẹ đến nỗi ông bác sĩ vẻ mặt như chết lặng, nói lời thấm thía với Lương Quyết Thành: "Nhóc con, lần sau nhớ bình tĩnh một chút. Ta biết cậu thương bạn gái cậu, nhưng cũng không thể nói dối bác sĩ như thế."

Cái từ bạn gái xuất hiện với tần suất nhiều như vậy, Lương Quyết Thành lại không thích cùng người khác nhiều lời, cũng không muốn giải thích với ai. Đều không phải người quen, cũng không sợ.

Anh gật gật đầu, đem nước mắt Tiễn Ý Ý lau đi, lại ôm ngang người cô lên chuẩn bị đi lấy thuốc.

"Ấy, bạn học Lương, cậu đem tớ vứt ở đây là được rồi." Tiễn Ý Ý quả thực là sợ cái kiểu ôm công chúa này. Dọc đường người nhìn bọn cô có thể nhét đầy cái thang máy, ai cũng cố ý nhường đường cho cô. Tiễn Ý Ý cuối cùng cũng có cái cảm giác thế nào là trung tâm của thế giới.

Xấu hổ quá.

Cô vẫn còn muốn mặt mũi, để người trong thang máy chỉ trỏ đánh giá, cô chỉ có thể một tay nắm chặt lấy áo của Lương Quyết Thành, cúi đầu chui vào trong lòng anh, miễn cưỡng né đi tầm mắt của bọn họ.

Lương Quyết Thành mím môi, nhìn không chớp mắt.

Bả vai đột nhiên truyền tới nhiệt độ ấm áp. Nữ sinh có chút thẹn thùng, cả cơ thể như dính sát vào người anh.

Cô đúng thật là không bỏ qua một cơ hội nào cả.

Cửa thang máy vừa mở, tất cả mọi người đều nhường đường. Lương Quyết Thành thuận lợi ôm Tiễn Ý Ý đi ra, đặt cô ở dãy ghế trên hành lang.

"Tôi đi lấy thuốc."

Lương Quyết Thành an bài xong, quay người đi lấy thuốc.

Cô ôm hộp giữ nhiệt, trước mắt bỗng tối đen lại.

Một bóng người đứng trước mặt cô.

"Tiểu Ý Ý, cậu có thể nói cho tớ biết là vì sao tớ vừa nghe điện thoại xong đã không thấy cậu nữa rồi? Lại còn nghe nói có một nam sinh đẹp trai ôm một nữ sinh đặc biệt xinh đẹp nữa chứ. Ôm tiểu tình nhân của mình một đường hùng hổ đi tới tầng ba khoa chỉnh hình?"

Hà Ứng Hoan vịn hai tay lên bả vai Tiễn Ý Ý: "Sau đó tớ đã thấy, bạn cùng bàn của cậu ôm cậu từ trong thang máy đi ra!!?"

"Tiểu Ý Ý, hãy cho trẫm một lời giải thích rõ ràng nào, trẫm đã lo lắng cho nàng lắm đấy."

Tiễn Ý Ý: "..."

"Là thế này, tới trật chân nên không đi được, nam sinh đó vừa hay ở bệnh viện, lấy việc giúp người là niềm vui đưa tớ lên tầng ba ấy mà."

Tiễn Ý Ý vẻ mặt lẫm liệt chính đáng.

Hà Ứng Hoan: "Ồ, thì ra là như vậy. Tớ không tin."

Tiễn Ý Ý đau đầu.

"Ừm, đúng là như cậu thấy đấy." Tiễn Ý Ý nghiêm mặt, "Tớ với bạn học Lương lét lút yêu đương, cậu tuyệt đối không được nói với ai nghe chưa?"

Dù sao sau này cô cũng sẽ dụ được Lương Quyết Thành. Rồi sẽ có lúc hai người xuất hiện với thân phận bạn trai bạn gái, thế cho nên sớm hay muộn gì mà chả là sự thật. Chính vì vậy, Tiễn Ý Ý nói đến đúng lý hợp tình, không có chút chột dạ nào.

Lương Quyết Thành đi lấy thuốc về đứng ở cách đó không xa nghe được lời nói của Tiễn Ý Ý rất rõ ràng.

Lén lút yêu đương...

Anh lại nghĩ đến lúc ở phòng khám, Tiễn Ý Ý không có chút giải thích gì cho từ bạn gái mà ông bác sĩ kia luôn miệng gọi, để mặc ông ta hiểu lầm.

Cô hy vọng cùng anh yêu đương đến thế sao?

Lương Quyết Thành cầm túi thuốc, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Lúc anh định nhấc chân đi tới gần Tiễn Ý Ý thì bỗng chợt thấy cô đang ôm cái cặp lồng giữ nhiệt trong người, một chút ấm áp khi nãy đều biến mất vô tung vô ảnh.

Lương Quyết Thành rũ con mắt, đáy mắt quay về mảnh bình tĩnh.

"Bạn học Lương."

Sở dĩ Tiễn Ý Ý có thể lén nói cho Hà Ứng Hoan là bọn họ đang hẹn hò là ỷ vào anh không ở đây. Anh vừa trở lại, cô lại có cảm giác chột dạ.

Nữ sinh mắt chớt chớt, chột dạ cái gì chứ.

Lương Quyết Thành nhìn thoái qua ánh mắt của cô, thoáng gợn sóng một cái rồi lại thu hồi lại, đem thuốc đưa cho Tiễn Ý Ý, rồi chính mình cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt.

Anh không chào hỏi Hà Ứng Hoan, quay đầu liền lạnh nhạt mà rời đi.

"Đẹp trai thật, rất là lạnh lùng nha." Hà Ứng Hoan ghé vào bên đầu vai Tiễn Ý Ý thở dài, "Khung Khung thật đáng thương, một chút cơ hội cũng không có."

Hà Ứng Hoan quả nhiên biết chuyện của Tào Khung. Có điều đây không phải là chuyện có thể cưỡng ép được. Tiễn Ý Ý cười cười, chuyển hướng đề tài.

Lấy lí do bị trật khớp, Tiễn Ý Ý xin nghỉ hẳn một tuần, nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị quay lại trường học. Mà Tiễn Mân Văn liền không giống thế, ngày thứ hai liền mang theo cái chân khập khiễng đến trường.

Đám học sinh trong trường truyền tai nhau rằng, chuyện này là do em gái đẩy chị mình.

Tô Á Na phát hỏa, trực tiếp gõ bàn phím hỏi: "Mồm nói thì hay lắm, các người có dám đi xem camera hay không?"

Nhắc tới camera, một đám người hung hăng mắng Tiễn Ý Ý đều an tĩnh lại.

Không mấy phút sau, đề tài lại bị chuyển hướng.

Tô Á Na tức đến bốc hỏa, gọi điện thoại lải nhải với Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý không có bất kì quan tâm nào đối với việc này. Những người đó toàn là anh hùng bàn phím, ở trên trang web đùa giỡn linh tinh, nếu thật sự so ra thì bọn họ chỉ là một lũ hèn nhát mà thôi.

Tiễn Mân Văn cùng cô đồng thời xảy ra chuyện, mẹ Tiễn liền gọi điện cho cô hỏi chuyện. Tiễn Ý Ý cười lạnh nói, nếu như muốn biết thì đi xem camera, mẹ Tiễn liền cúp điện thoại không dám gây rối với cô nữa.

Có một số việc, nếu như không có chứng cứ sẽ triệt để đi theo một chiều hướng khác. Nhưng đây lại có bằng chứng rõ ràng, dù cho có nói hươu nói vượn thế nào đi chăng nữa cũng không hữu dụng.

Thật chính là thật, giả chính là giả.

Ông nội cũng gọi điện cho Tiễn Ý Ý, hỏi xem chân cô đã đỡ chưa, ngoài dự đoán của cô, ông không hề nhắc tới Tiễn Mân Văn mà là vui tươi hớn hở hỏi: "Ý Ý có bạn trai sao?"

Tiễn Ý Ý bất ngờ không kịp dùng não, miệng đã trả lời rất nhanh: "Có!"

Cô thời thời khắc khắc đề phòng nhưng không nghĩ, ông nội sẽ là người đầu tiên hỏi.

"Có bạn trai là chuyện tốt, con cũng không còn nhỏ nữa, ông biết Ý Ý của chúng ta cũng có cái nhìn của chính mình. Con coi trọng ai, ông nội cũng yên tâm. Có thời gian thì mang thằng bé về gặp mặt ông nội nhé."

Tiễn Ý Ý ấp úng nửa ngày, vừa cắn răng vừa dậm chân: "Vâng ạ!"

Vừa cúp điện thoại, Tiễn Ý Ý liền lao đầu lên giường.

Lão đại căn bản không chịu nhận lời cô, điều kiện cũng không thèm nói, trực tiếp từ chối cô những hai lần. Cô còn có cơ hội thứ ba sao?

Tiễn Ý Ý có chút phiền.

Nhưng dù phiền thế nào thì vẫn phải đi bệnh viện.

Trật chân không có gì nghiêm trọng, cách hai ngày đi bệnh viện tìm bác sĩ nhìn xem một chút là được. Tiễn Ý Ý lần này một mình đi đến, bác sĩ khoa chỉnh hình vẫn con nhớ rõ cô, thậm chí còn cười hỏi: "Bạn trai nhỏ của cháu không đến cùng sao?"

Tiễn Ý Ý không trả lời, một y tá bên cạnh liền nở nụ cười.

"Bạn trai em là cậu nhóc kia phải không? Chắc là còn bận chăm sóc mẹ hắn ấy mà. Chân bạn gái không nghiêm trọng lắm, cho nên muốn chăm sóc mẹ hơn."

Bác sĩ hỏi y tá:

"... Là Lương nữ sĩ kia?"

"Đúng ạ, đều đang nằm viện đó. Chi phí mỗi tháng không không phải số tiền nhỏ."

"Viện phí tháng này bọn họ vẫn chưa đóng, còn có tiền thuốc, nhiều cái cộng lại như vậy, nghe nói cũng không ít đâu."

"Y tá phòng đó nói, cậu thanh niên tuần trước đã bảo nhất định sẽ có thể trả, kết quả là lại kéo dài tới bây giờ."

"Cậu nhóc này, làm công cũng không dễ dàng gì..."

Tiễn Ý Ý nghe đến đó, tâm liền trầm xuống.

Tuần trước, là hôm Lương Quyết Thành đi bán cái dự án kia của anh?

Anh ôm hi vọng có thể bán được để lấy tiền trang trải cho mẹ, nhưng mấy người đó, lại trêu đùa anh...

Bác sĩ cùng y tá thấy sắc mặt Tiễn Ý Ý không tốt mới nhớ tới đứa nhỏ này là tiểu tình nhân của người ta, liền nhanh chóng im lặng.

Tiễn Ý Ý đi ra khỏi khoa chỉnh hình, do dự một chút liền chuyển bước chân.

Mẹ của Lương Quyết Thành có tên rất êm tai, Lương Hoài Âm. Năm nay ba mươi lăm tuổi. Vốn là cái tuổi có sức khỏe tốt nhất mà đã phải nằm viện đến ba năm. Ba năm này, tất cả gánh nặng đều đặt trên vai Lương Quyết Thành.

Thì ra là do mẹ Lương ở đây nên cô mới có thể gặp được Lương Quyết Thành tình cờ như vậy.

Tiễn Ý Ý đi trả viện phí cho mẹ Lương.

Mẹ Lương có giấy tờ rất dài, bởi vì là thường xuyên nằm viện, ở nhà lại chỉ có một đứa con trai đang ở tuổi thành niên gồng gánh lo tiền thuốc men, đôi khi sẽ cho lùi thời hạn trả phí lại vài ngày.

Tiễn Ý Ý một lúc nộp hết một năm tiền viện phí của mẹ Lương.

Coi như là phí dạy thêm của lão đại vậy.

Nộp phí xong, Tiễn Ý Ý cảm thấy có một số việc nên giải quyết sớm hơn. Đối với cô tốt, đối với Lương Quyết Thành cũng có lợi đi.

Sau khi về nhà, Tiễn Ý Ý gọi điện thoại cho tiểu thúc Tiễn Thiếu Trầm.

"Chú ơi, tháng trước có phải chú bảo trợ lý đưa cho cháu một tấm thẻ có đúng không ạ?"

Tiễn Ý Ý đem cái hộp mở ra, bên trong có một tấm thẻ đen.

Tháng trước khi hai chị em xác nhận thân phận cho nhau, tiểu thúc liền bảo trợ lý đưa cho cô một cái hộp, lúc ấy Tiễn Ý Ý chỉ nhìn một cái rồi cất đi.

Tiễn Thiếu Trầm nghe được thanh âm của Tiễn Ý Ý, cười khẽ.

"Nó là cho cháu. Ý Ý, cháu cứ yên tâm mà dùng, muốn mua gì thì cứ mua."

Tiểu thúc trấn an Tiễn Ý Ý. Sau khi xác nhận cái hộp này không đưa sai người, tiểu thúc chính là biết rõ cô không phải con cháu Tiễn gia mà vẫn đưa tới.

Tiễn Ý Ý cắn cắn môi: "Làm cái gì cũng được ạ?"

Tiểu thúc cười nhẹ: "Phải, làm gì cũng được."

Tiễn Ý Ý thanh âm mềm mềm: "Cháu dùng để bao nuôi bạn trai có được không ạ?"

Tiễn Thiếu Trầm trong thanh âm không có một chút ngoài ý muốn nào.

"Tấm thẻ này tiểu thúc cho cháu, cháu chính là chủ nhân của nó. Cháu muốn dùng nó làm gì đều là ý của cháu."

"Ý Ý, cháu là cháu gái chú, về sau..." Tiễn Thiếu Trầm lời nói đến được một nửa, không tiếp tục nữa, "Tóm lại, cháu muốn làm gì tiểu thúc đều ủng hộ."

Tiễn Ý Ý rốt cuộc cũng thở phào.

"Cảm ơn chú!", Cô cong cong mắt cười.

Có tấm thẻ này thì việc gì cũng dễ làm.

Thứ hai, Tiễn Ý Ý thay đồng phục học sinh, bảo Lưu thúc đưa mình đến trường.

Một tuần không đến trường, sáng sớm liền có chút khó khăn. Chờ Tiễn Ý Ý tới thì đã là giờ nghỉ giữa trưa rồi.

Cô ỷ vào mình bị thương mà bịa lý do, thành công qua được ải của bác bảo vệ, đeo cặp đi vào trường.

Đi đến nửa đường, chuông tan học vang lên.

Tiễn Ý Ý đứng một bên đợi, chờ cho học sinh đi qua hết.

Ban mười một có không ít học sinh đều nhìn thấy Tiễn Ý Ý, cô cười tủm tỉm: "Đi ăn cơm sao?"

Các bạn chỉ thuận miệng quan tâm cô một chút, lúc sau không chống đỡ nổi sức hấp dẫn của nhà ăn, đều chạy đi hết.

Học sinh nối đuôi nhau đi, rất nhanh liền không có ai hết.

Lương Quyết Thành cũng đi cùng Tại Tiếu và Chu Tam, mấy người đó ở phía trước cười nói ríu rít về trận bóng rổ phía Tây Chức, Lương Quyết Thành hai tay đút túi, vẻ mặt không chút quan tâm đi đằng sau.

Ở chỗ rẽ cầu thang, Tiễn Ý Ý nghiêng đầu nhìn Lương Quyết Thành.

Tại Tiếu phát hiện ra Tiễn Ý Ý, hai mắt sáng lên, không cần đuổi cũng tự giác chạy mất.

Cầu thang chỉ còn lại hai người. Lương Quyết Thành cũng nhìn thấy Tiễn Ý Ý. Một tuần không gặp, chân cô chắc cũng đã khỏi.

Còn trả viện phí cho mẹ anh nữa.

Lương Quyết Thành nắm chặt tay ở trong túi. Lúc đó khi anh tới bệnh viện nộp viện phí thì được biết Tiễn Ý Ý đã thay anh trả tất rồi.

"Viện phí cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lại."

Lương Quyết Thành ít nói, nói xong anh lại như không có chuyện gì, tránh qua một bên.

Tiễn Ý Ý kéo anh lại: "Không khách khí, không khách khí. Bạn học Lương khoan đi đã."

Tiễn Ý Ý cười híp mắt, mặt mày đều như ánh nắng sán lạn.

Lương Quyết Thành bị cô kéo lấy tay, không đi không được. Không có cách nào rời khỏi.

Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên.

Tiễn Ý Ý nhỏ giọng: "Đợi đã chứ, cậu nói xong rồi thì đến lượt tớ nói."

Cô móc từ trong cặp ra một cái thẻ màu đen.

Lương Quyết Thành thanh âm khàn khàn: "Cậu muốn nói gì?"

Tay cô duỗi ra, đưa tấm thẻ cho Lương Quyết Thành.

"Để tớ bao nuôi cậu." Tiễn Ý Ý ưỡn ngực, ngữ khí tràn ngập khí phách nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.