Nuôi Dưỡng Người Chiến Thắng Cung Đấu

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiệt độ trên trán nàng ấy càng lúc càng tăng cao, ta lại bó tay không biết làm sao.

Ta không có cách nào khiến nơi này thay đổi hoàn toàn, không có cách nào khiến cho những nô lệ ở nơi này đứng lên.

Thứ duy nhất ta có, chỉ là một Thẩm Quân Nhu như vậy.

Ta chỉ có thể cầu xin trời xanh, để nàng ấy sống sót.

Cũng là một Thẩm Quân Nhu nhỏ bé và hèn mọn như vậy, nhưng hai mươi năm sau, lại đứng trước mặt Hoàng hậu.

Nàng ấy nghiêng người tựa trên giường quý phi, để cho ma ma đã từng tát vào mặt nàng ta, dùng lực đạo tương tự tát vào mặt Hoàng hậu.

Cho đến khi khuôn mặt đó sưng đỏ như máu, mới lười biếng kêu dừng lại.

Ma ma đó như bùn nhão nằm liệt trên mặt đất, khóe miệng Hoàng hậu trào ra bọt máu, cổ họng khò khè.

"Ba mươi cái tát"

Thẩm Quân Nhu khẽ cười: "Bản cung vẫn còn nhớ rõ, đây là món quà đầu tiên mà ngươi đã tặng cho Bản cung. Hiện giờ, ngươi sắp c.h.ế.t rồi, Bản cung cũng không thể không trả lại cho ngươi."

Nàng ấy khẽ nâng tay, thưởng thức cặp vòng ngọc trên tay xanh biếc như biển Thanh Hải: "Dù sao thì, Bản cung ghét nhất là nợ ân tình người khác."

Nàng ấy quả thực không thích nợ ân tình.

Người khác đối xử không tốt với nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ trả thù, nhưng người khác đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy ghi nhớ.

Ngày Hoàng thượng sắc phong nàng ấy làm Thẩm Thường Tại, nàng ấy liền điều ta từ phủ Nội vụ đến bên cạnh mình.

Trước đó, nàng ấy làm cung nữ quét dọn ở điện Thừa Hương ba năm.

Ba năm đó, ta dạy nàng ấy đọc sách viết chữ, dạy nàng ấy cách sinh tồn trong hậu cung.

Tuy ta chỉ là người hiện đại, nhưng đối với hoàng quyền phong kiến, ta có một góc nhìn riêng.

Thẩm Quân Nhu không còn là cô nương hay thể hiện cảm xúc ra mặt nữa.

Nàng ấy chỉ cần ngước mắt lên đã là dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương xót, cử chỉ thì đoan trang, nhã nhặn.

Thêm vào đó tuổi tác dần lớn, ngũ quan của nàng ấy hoàn toàn mở rộng, vẻ kiều diễm trời sinh đó đã khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng ấy chỉ thiếu một cơ hội để xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Điện Thừa Hương là một Phật đường nhỏ hẻo lánh, đổ nát nhất trong cung.

Không ai ngờ rằng có một ngày, Thiên tử lại tùy ý dạo chơi, nảy sinh hứng thú với nơi này.

Ngoài dự đoán của ngài ấy, Phật đường này lại sạch sẽ, tinh tươm đến vậy.

Còn có một nữ tử xinh đẹp, thướt tha đang cúi người châm thêm dầu đèn trước tượng Phật.

Chỉ là một cái nghiêng mặt nhẹ, liền khiến Hoàng thượng ngây người.

Dung mạo tuyệt sắc, diễm lệ như vậy, lại ở trước Phật đường, dưới ánh đèn xanh leo lét, tay cầm bình cúng màu trắng tinh khôi.

Phật là không ham muốn, dục vọng của thế gian lại đều tập trung trên người cung nữ này.

Nói theo cách hiện đại, đây chính là một màn kịch cấm dục.

Tuy nhiên, Hoàng đế lại thích điều này.

Triều đại phong kiến, còn chưa có ai dám động đến thần Phật.

Nhưng ta nói với Thẩm Quân Nhu, từ trước đến nay không có vị chúa cứu thế nào cả, cũng không dựa vào thần tiên, hoàng đế.

Muốn leo lên trên, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trên đời hiếm khi có sự trùng hợp ngẫu nhiên, là ta và Thẩm Quân Nhu đem toàn bộ gia sản tặng cho đại thái giám trước mặt Hoàng thượng, chỉ cầu ông ta nhắc đến điện Thừa Hương một câu.

Muốn đánh cược thì phải đánh cược lớn.

Lúc Hoàng thượng sắc phong Thẩm Quân Nhu làm Thường Tại, toàn bộ gia sản của nàng ấy chỉ còn lại chiếc áo bào trên người.

Còn nếu nàng ấy không vớt ta ra khỏi phủ Nội vụ, ta cũng chẳng còn y phục để thay ngày hôm sau.

May mà, chúng ta đã thắng cược.

Hoàng hậu như một vị Phật, Quý phi kiêu ngạo, những phi tần khác cũng đều xuất thân hiển hách, dù sao thì tiểu quan lại sa cơ thất thế căn bản không có cơ hội đưa con gái vào cung.

Những tiểu thư khuê các, đều được dạy dỗ theo tiêu chuẩn hiểu biết lễ nghĩa mà tự yêu cầu bản thân, tự nhiên cũng nhiễm phải sự kiêu ngạo và thanh cao.

Các nàng ấy không giống như Thẩm Quân Nhu có thể hạ mình xuống tận bụi bặm, dù sao thì nàng ấy chính là đóa hoa sinh ra từ bụi bặm.

Nàng ấy nịnh nọt lấy lòng, cử chỉ mềm mại khiến nam nhân say đắm, mê mẩn.

Sự hạ mình như vậy đã đổi lại những phần thưởng như nước chảy được đưa vào Thừa Càn cung.

Nàng ấy cũng từ một Thường Tại nhỏ bé trở thành Quý nhân, một năm sau, liền ngồi vào vị trí Nhu tần.

Chỉ trong vòng nửa năm, nàng ấy đã là người được sủng ái nhất hậu cung.

Tối hôm Thẩm Quân Nhu được phong làm tần, ta tự mình xuống bếp làm món bánh kem bơ mà nàng ấy yêu thích nhất.

Chúng ta đóng cửa sân lại, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, ngắm trăng sáng trên cao, thưởng thức món ngon, tận hưởng cảnh đêm mát mẻ, thanh tịnh.

Ta từng nghĩ, đây chính là cuộc sống sau này của chúng ta.

Nàng ấy bầu bạn với ta, ta bầu bạn với nàng ấy.

Cho đến khi ta phát hiện, nàng ấy đang giấu ta tùy ý trừng phạt những cung nữ từng làm nô tỳ cùng nàng ấy ở phủ Nội vụ.

Chỉ vì cung nữ đó lúc đưa vải may y phục cho nàng ấy đã lỡ lời một câu: "Nương nương trước kia cũng từng ở phủ Nội vụ..."

Thẩm Quân Nhu lúc đó không nổi giận, chỉ là đợi cung nữ đó lui xuống, khiến nàng ta nếm trải ba mươi cái tát.

Nàng ấy chỉ thích phạt người ta đánh vào miệng.

Lúc ta không phát hiện ra, nàng ấy đã trở nên xa lạ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.