Nuôi Dưỡng Người Chiến Thắng Cung Đấu

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, Thẩm Quân Nhu dành dụm hai năm tiền tháng, sau khi lựa chọn nhiều lần, cuối cùng bỏ ra số tiền lớn mười lượng bạc, mua một cơ hội đưa tranh mùa đông.

Việc đưa đồ trong ngày lễ đặc biệt đắt đỏ, bởi vì chủ tử tâm trạng tốt, cơ hội được thưởng tiền nhiều.

Lúc nàng ấy bưng đồ đi, vừa đúng lúc gặp tam hoàng tử của Trân tần và tứ hoàng tử của Hoàng hậu.

Tứ hoàng tử năm tuổi buồn chán nói: "Cảnh tuyết này thật vô vị, trắng xóa một vùng, thật không may mắn."

Thẩm Quân Nhu mắt sắc, thấy Trân tần đang cùng Hoàng thượng thong thả bước đến, khẽ khom người, nói lanh lảnh: "Tứ hoàng tử, đừng chê cảnh tuyết vô vị, quê nhà nô tỳ đều nói, tuyết lành báo hiệu năm bội thu, chắc hẳn năm sau nhất định cũng là năm được mùa."

Tam hoàng tử liền thuận thế tiếp lời: "Đó là điều đương nhiên, phụ hoàng chính là được trời phù hộ."

Hoàng đế nghe cuộc đối thoại này không sót một chữ, vẻ mặt vui vẻ nói: "Tiểu cung nữ này, cũng coi như có chút hiểu biết."

Đến khi nhìn thấy tứ hoàng tử, trong mắt lại là không vui.

Thẩm Quân Nhu uyển chuyển hành lễ, còn muốn nói gì đó, Trân tần đã nũng nịu: "Bệ hạ, giữa trời băng tuyết này, hà tất làm khó con chứ? Tứ hoàng tử không hiểu chuyện, ham chơi cũng là bình thường."

Ánh mắt của Hoàng đế liền chuyển đi.

Thẩm Quân Nhu có chút bực bội vì Trân tần đến quá nhanh, lại vui mừng vì lời khen ngợi của Hoàng đế dành cho nàng ấy, tối hôm đó cứ lặp đi lặp lại miêu tả cảnh tượng này với ta hết lần này đến lần khác.

"Ngươi nói xem, Hoàng thượng có nhớ ta không?"

Nàng ấy hỏi với vẻ mong chờ, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa kích động.

Ngày hôm sau, thánh chỉ của Hoàng hậu đến.

Lại không phải sắc phong mà Thẩm Quân Nhu mong đợi, mà là trách nàng ta làm việc bất lực, phạt đánh vào miệng ba mươi cái, từ hôm nay rời khỏi phủ Nội vụ, đến điện Thừa Hương làm cung nữ quét dọn.

Hoàng hậu tức giận vì những lời nói của Thẩm Quân Nhu khiến cho con trai bà ta trông ngu ngốc, càng căm hận Trân tần thêm dầu vào lửa.

Trân tần hiện giờ rất được sủng ái, đang trên đà được thế, Hoàng hậu không thể động đến, nhưng tiểu cung nữ Thẩm Quân Nhu lại có thể dễ dàng nắm trong tay.

Thẩm Quân Nhu quỳ trước thái giám đến tuyên chỉ, nghe thấy thánh chỉ này, theo bản năng ngẩng đầu lên, hoảng sợ.

Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nàng ấy bị một cái tát mạnh mẽ quật ngã xuống đất.

Người ra tay là ma ma bên cạnh Hoàng hậu, bà ta ra tay rất mạnh, mỗi cái tát dường như đều đang đánh kẻ thù của mình.

"Con tiện nhân này, ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao?"

Bà ta cao cao tại thượng nhìn Thẩm Quân Nhu đang tiều tụy nằm trên mặt đất: "Còn muốn quyến rũ Hoàng thượng sao? Con tiện tỳ! Hoàng hậu nương nương nhân từ, tha cho ngươi một mạng, ta sẽ khiến ngươi c.h.ế.t tâm!"

Gò má của Thẩm Quân Nhu sưng vù lên, m.á.u me bê bết ở miệng và mũi.

Đây vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.

Danh tiếng hồ ly tinh của nàng ấy một khi truyền ra ngoài, trong cung sẽ không còn chỗ đứng nữa.

Phủ Nội vụ, cung của phi tần, đều sẽ không thu nhận cung nhân có tiếng xấu.

Hoàng hậu luôn tỏ ra từ bi, lãnh đạm.

Nhưng sự từ bi đó chỉ là lớp vỏ bọc của việc ngày ngày bà ta ăn chay niệm Phật, chưa bao giờ thực sự đến được với các tiểu cung nữ.

Thẩm Quân Nhu ngay tối hôm đó liền sốt cao.

Gò má sưng lên như quả đào chưa bị rách vỏ, chạm vào sẽ rỉ ra dịch.

Ta cầu xin vô số người, cuối cùng mới để nàng ấy được ở lại phòng của cung nữ thêm một đêm.

Tiểu cung nữ không thể mời được thái y, nhưng nếu bỏ tiền ra thì có thể mua được vài vị thuốc.

May mà ta còn hiểu chút ít y lý.

Ta mua kim kiều mạch và hồng đằng để thanh nhiệt giải độc, lại bỏ ra số tiền lớn mua một củ đan sâm.

Chỉ để trước tiên giữ được mạng sống cho nàng ấy.

Thẩm Quân Nhu trong cơn mê man đau đến mức cứ gọi mẹ.

Ta nhẹ nhàng vỗ về nàng ấy, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngậm miếng sâm này."

Nàng ấy nhắm mắt, nước mắt cứ thế lăn dài.

“Cớ sao chứ?" Nàng ấy mỗi một chữ đều như từ kẽ răng mà nặn ra: "Chỉ bởi vì các nàng ấy là Hoàng hậu, là phi tần sao?"

Ta im lặng không nói.

Một lát sau, ta nhẹ nhàng nói: "Thẩm Quân Nhu, ngươi phải tin tưởng, rất lâu sau này, chúng ta sẽ sống ở một nơi mà người người đều bình đẳng. Ở đó sẽ không có người tùy ý bắt nạt người khác, ở đó không có Hoàng đế, Hoàng hậu, cũng chẳng có phi tần gì cả, càng không có thái giám cung nữ, chỉ là người người đều bình đẳng, sẽ không có ai sai bảo chúng ta nữa."

Nước mắt của Thẩm Quân Nhu rơi càng dữ dội hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.