(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Để tránh bị người nhà họ Thẩm tìm thấy, Hạng Gia lẩn trốn suốt dọc đường, chỉ đi đến những nơi hẻo lánh. Không mang theo nhiều tiền mặt, sau nửa tháng chạy trốn, cô vừa đói vừa rét, ngất xỉu trên bờ ruộng phủ đầy tuyết. Sốt cao kéo đến, ác mộng bủa vây, trong mơ cô không ngừng rơi lệ, cảm nhận được một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp liên tục lau nước mắt, đỡ cô dậy, cho cô uống thuốc đắng. Khi Hạng Gia tỉnh lại, cô nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng. Ngôi nhà nhỏ xây bằng gỗ và gạch đỏ rất ọp ẹp, rèm cửa hở, giữa nhà có một cái lò nhỏ kiểu cũ, mùi than nồng nặc, không thể so sánh với căn biệt thự sang trọng mà cô từng ở. Bà cụ mỉm cười hiền từ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỉ còn vài chiếc răng, nói gì đó bằng thứ phương ngữ mà cô không hiểu, hai tay không ngừng múa máy. Hạng Gia trở nên nhút nhát như chim sợ cành cong, vừa khóc vừa cầu xin bà cụ cho cô ở lại, cầm lấy bánh bao ăn ngấu nghiến. Bà họ Hà, cũng là một người phụ nữ bất hạnh, năm mười tám mười chín tuổi bị lừa bán đến đây, chồng hơn bà mười mấy tuổi, suốt ngày đánh đập, đối xử với bà rất tệ. Vất vả lắm mới đợi đến ngày chồng chết, mấy đứa con lần lượt rời làng, đến thành phố lớn, Tết cũng không về. "Con ở lại đây, làm bạn với bà nhé." Bà cười nói, trên khuôn mặt vừa có dấu vết của sương gió, vừa có sự lạc quan mà năm tháng không thể xóa nhòa. Cuộc sống của Hạng Gia cuối cùng cũng tạm thời ổn định. Cô ở cữ không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, lại bị cảm lạnh, ho suốt đêm. Bà đi chợ mua hai quả lê tuyết, từ góc rương gỗ đen lấy ra một gói vải xanh, mở từng lớp từng lớp, bên trong cất giữ mười mấy hạt bối mẫu, nghe nói là còn sót lại từ lúc trước bị bệnh. Gia cảnh nghèo khó như vậy, nhưng bà cụ lại yêu thương Hạng Gia như con ruột, giã bối mẫu thành bột, nhét vào quả lê tuyết đã khoét bỏ lõi, thêm vài viên đường phèn, cho vào nồi hấp nhỏ lửa. Hấp đủ nửa tiếng, bưng ra nóng hổi, mở nắp, bối mẫu đắng và đường phèn hòa quyện vào nhau, ngấm vào thịt lê, ăn hết cả quả, cơn ho liền thuyên giảm rõ rệt. Hạng Gia dần dần hiểu được phương ngữ của bà, ngập ngừng kể lại những chuyện đã qua. Cô rất sợ bà sẽ nói "trên đời không có cha mẹ nào là sai", khuyên cô quay về làm hòa với người phụ nữ đó. Nhưng bà cụ lại nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ và xót thương, thở dài rất lâu, nhẹ nhàng nói một câu: "Con ngoan, không phải lỗi của con, phúc của con còn ở phía sau!" Nước mắt Hạng Gia tuôn như suối trào. Ba năm sống ở ngôi làng nhỏ là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi trong cuộc đời cô. Cuộc sống vật chất nghèo khó, ăn uống kham khổ, nhưng cô không cần phải nịnh nọt, không cần phải lấy lòng, không cần phải dùng thân thể để đổi lấy lợi ích, càng không cần phải khúm núm mong đợi được ai đó yêu thương. Cuối cùng cô cũng có thể tự do là chính mình. Đôi khi, Hạng Gia nhớ lại những chuyện ghê tởm trước kia, vẫn nảy sinh ý định tự sát. Sắc đẹp là tội lỗi, vết nhơ không thể rửa sạch, chỉ có cái chết mới có thể mang lại sự giải thoát cuối cùng. Có một hai lần, lưỡi dao kề vào cổ tay, suýt chút nữa đã cắt xuống. Nhưng cô sợ gây phiền phức cho bà. Bà đã cưu mang cô, đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể vong ân phụ nghĩa. Để tìm việc gì đó làm, Hạng Gia bắt đầu học nấu ăn cùng bà. Đều là những món ăn gia đình, nhưng lại có rất nhiều bí quyết và kỹ năng. Cô vốn thông minh, lại chịu khó học hỏi, nhanh chóng nấu nướng thành thạo. Trong làng có mấy tên lưu manh, thấy cô xuất thân không rõ ràng, lại xinh đẹp, nửa đêm ném đá vào cửa, nói những lời tục tĩu qua cửa sổ. Hạng Gia sợ hãi rụt người vào trong chăn, bà cụ lại nổi trận lôi đình, chống gậy đi ra ngoài, mắng đám vô lại kia suốt nửa đêm. Mẹ ruột không coi cô ra gì, nhưng một bà cụ xa lạ lại đối xử tốt với cô như vậy. Đêm đó, Hạng Gia khóc một lúc, lại ngừng một lúc, kể chuyện đứt quãng suốt hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại. Cô nằm sấp trên đùi Trình Tấn Sơn, nước mắt làm ướt cả quần hắn, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của hắn. Suốt quá trình cô kể chuyện, Trình Tấn Sơn không nói một lời, luôn im lặng lắng nghe. Quá im lặng. Không giống tính cách của hắn. Im lặng rất lâu, Hạng Gia nghẹn ngào gọi: "Trình Tấn Sơn..." Trái tim cô chưa bao giờ hoảng sợ, lo lắng như lúc này. Xin anh đấy, đừng đẩy em ra. Đừng ghét bỏ em. Hắn là người đàn ông duy nhất đã từ chối lên giường với cô sau khi cô say rượu. Hắn đã cho cô rất nhiều sự quan tâm và che chở thiết thực, hoàn toàn khác với những lời nịnh nọt sáo rỗng, động cơ không trong sáng kia. Cô biết mình rất bẩn thỉu, tâm lý bất ổn, tinh thần không bình thường, đã gây ra rất nhiều rắc rối cho hắn, sau này còn mang đến nhiều phiền toái hơn nữa. Cô biết mình không nên trút hết quá khứ đen tối cho hắn, ép hắn phải đưa ra phản hồi tích cực. Giây phút này, Hạng Gia bi quan nghĩ: Nếu hắn không thể chấp nhận, cũng không sao cả. Cũng chỉ là quay trở lại điểm xuất phát. Cô vẫn còn một con đường khác để đi. Cô muốn cười khổ. Nhưng bàn tay ấm áp của hắn nâng khuôn mặt cô lên, xoay mặt cô lại. Không biết từ lúc nào, hắn cũng đã nước mắt lưng tròng. Hạng Gia nhìn đến ngẩn người. Hắn cúi người xuống, hôn cô dịu dàng, từng chút từng chút liếm sạch những giọt nước mắt mặn chát. Hắn khàn giọng hỏi: "Kể hết chưa? Bà sống ở đâu? Anh xin nghỉ phép mấy ngày, chúng ta cùng đi thăm bà." Hắn đã nên nghĩ đến điều này từ sớm. Một người luôn nghĩ đến cái chết sao có thể có nhiều kiên nhẫn, tâm tư tinh tế như vậy, làm ra những món ăn mới lạ lại ngon miệng như vậy? Cô đang nói lời từ biệt, còn là đang cầu cứu. Vô số lời cầu cứu thầm lặng, đẫm máu và nước mắt, đã bị hắn bỏ qua. Hắn không biết gì cả, còn cảm thấy hiện trạng rất tốt, cảm thấy cô vô cớ gây sự. Hạng Gia khó khăn tiêu hóa ý tứ ẩn chứa trong vài câu ngắn ngủi của hắn, đột nhiên dang tay ôm chặt lấy hắn, bật khóc nức nở. "Vẫn... vẫn chưa... nhưng em không kể nữa..." Tất cả dũng khí đã cạn kiệt, cô kiệt sức, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, "Bà... đã mất rồi... bây giờ em chỉ còn anh..." May mà còn có anh. Thực ra, dòng thời gian không khớp, lúc cô trốn đi mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ đã ba mươi tuổi, cách nhau sáu bảy năm. Trừ ba năm sống ở trong làng, còn lại không biết đã xảy ra chuyện gì trong ba bốn năm kia. Nhưng Trình Tấn Sơn nói được làm được. Cô không muốn nói, hắn cũng không hỏi, bế ngang cô lên lầu, lấy nước ấm lau mặt rửa chân cho cô. Cô vẫn bất an, nhất định phải xác định hắn không ghét bỏ cô thông qua quan hệ tình dục, cởi hết quần áo quấn lấy hắn. Trình Tấn Sơn đau lòng vô cùng. Hắn không phải người giỏi che giấu cảm xúc, không mấy hứng thú, nhưng lại sợ cô suy nghĩ nhiều, quỳ xuống giữa hai chân cô liếm láp một lúc, rồi đè cô xuống đâm vào. Hạng Gia say rượu, vặn vẹo rất nhiệt tình, không lâu sau liền bắn ra rất nhiều nước, ngủ say như chết. Trình Tấn Sơn rút dương vật căng cứng đau điếng ra, lau sạch sẽ cho cô, mở to đôi mắt đen láy, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau, Hạng Gia mở mắt ra, nhìn thấy vali đã được sắp xếp gọn gàng. Trình Tấn Sơn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, cằm lún phún râu, đang đứng trước tủ quần áo gấp đồ. Trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt, Hạng Gia từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong nháy mắt. "Anh... anh định đi sao?" Nước mắt dường như đã cạn khô, cô ôm đầu gối cuộn tròn trên giường, giọng nói run rẩy, không dám nói lời níu kéo. "Ừ, ra ngoài một chuyến." Trình Tấn Sơn xếp gọn quần áo dày của Hạng Gia mặc vào mùa thu đông, quay người lại dặn dò, "Anh cũng hấp một quả lê tuyết trần bì, lần đầu làm, không biết ngon không, ủ trong nồi rồi, lát nữa em nhớ ăn nhé." Hạng Gia gật đầu, nói một cách máy móc: "Cảm ơn anh." "Anh để lại hai nghìn tiền mặt, đều ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, muốn ăn gì thì tự mua." Trình Tấn Sơn vốn cẩu thả, nhưng một khi liên quan đến cô lại tỉ mỉ đến mức quá đáng, "Anh đã nói với Kiều Kim rồi, nhờ cậu ấy chăm sóc em, nhớ kỹ, buổi tối đừng đi một mình, không an toàn." Hạng Gia quay mặt đi, một lúc lâu sau mới khô khốc đáp: "Vâng." Trình Tấn Sơn đi đến trước mặt cô, cúi người xoa đầu tóc rối bù của cô. Mắt Hạng Gia đau nhức vô cùng. Cô cố gắng kiềm chế xung động lao vào vòng tay hắn, nũng nịu cầu xin hắn đừng đi, cố gắng duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng hắn xoa đầu cô một lúc lâu, lại nói: "Cho anh địa chỉ của mẹ em." Hắn rất không muốn dùng cách xưng hô này, người phụ nữ rác rưởi đó không xứng. Hạng Gia ngẩn người, chưa kịp phản ứng: "Cái gì?" Trình Tấn Sơn cười gằn, hung dữ và tàn nhẫn, giống hệt như lần đầu tiên cô gặp hắn: "Cho anh địa chỉ của bà ta, anh sẽ giúp em trút giận." Những người đàn ông quyền cao chức trọng kia, là những nhân vật lớn mà cả đời này hắn cũng không với tới được. Hắn không thể đòi lại công bằng cho cô từng người một, là hắn bất tài. Nhưng nguồn gốc của tất cả những bất hạnh này, phải trả giá bằng máu. Hắn từng là sát thủ. Nếu may mắn, có thể giết người mà không ai hay biết, quay về vẫn có thể sống những ngày tháng yên bình với Hạng Gia. Nếu không may, lấy mạng đổi mạng, để cô thoải mái trong lòng, cũng đáng giá. Hạng Gia nhìn hắn với vẻ khó tin. Hắn cũng nhìn cô chằm chằm. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Qua hồi lâu, Hạng Gia mới vừa khóc vừa cười nói: "Chết rồi, bà ta cũng chết rồi." Bao nhiêu năm trôi qua, người phụ nữ tham lam và xảo trá kia đã rời khỏi nhân thế. Những người đàn ông còn sống cũng có con mồi mới, phần lớn đã quên mất món đồ chơi đã lỗi thời là cô. Thời gian là thứ vô tình nhất, cũng là thứ mạnh mẽ nhất. Trình Tấn Sơn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng có chút thất vọng. "Mẹ kiếp, hời cho bà ta thế, chết dễ dàng như vậy." Khiến hắn không thể ra mặt thay vợ, cơn tức này nghẹn trong lòng, bao nhiêu ngày cũng không nguôi. Hạng Gia nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn như gấu túi. Cô hiếm khi dùng giọng điệu vô lại và ngang ngược như vậy, gần như hét lên: "Trình Tấn Sơn, em không cho phép anh đi!" Không được đi đâu cả. Đã nhận trách nhiệm với cô rồi thì phải chịu trách nhiệm cả đời. [i]Thư Ngố dịch[/i] [i]Nguồn: rourouwu17[/i]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");