Nuôi Cá

Chương 16




Editor: Búp Búp

Qua lễ mừng không bao lâu, trên đảo lại bắt đầu bận rộn. Sắp tới ba ngày tiết xuân phân, công tác chuẩn bị đều phải làm cho ổn thỏa, phải dựng chợ và lều trại tạm thời, phải mở rộng cảng xuất nhập hàng hóa, còn phải bố trí các biện pháp cảnh giới, an ninh, giám sát…

Dân thường trú trên đảo hầu như đã quen với những công việc này, chẳng cần Ngân Nguyệt chỉ đạo đã tự giác quen tay hay làm tự tìm việc cho mình rồi.

Thiệu Niên Hoa cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, anh bèn chạy tới hỏi Ngân Nguyệt có gì mình làm được không.

“Ngươi trông Âu cho kĩ đừng để hắn đừng gây chuyện là ta đã biết ơn ngươi lắm rồi.” Ngân Nguyệt nằm nhoài bên rìa ao nhà hắn phiền não phất phất tay — Cả căn nhà hắn có hình dạng gần như một cái bể bơi có nóc. (:)))))

Đúng vậy, Ngân Nguyệt trông rất khó ở, không những không kiên nhẫn, còn lảm nhảm khác hẳn bình thường, mặt nhăn mày nhó lẩm bà lẩm bẩm: “… Còn tận hai năm nữa.. Khổ chết đi được… Sao cứ phải là mình chứ… Rõ ràng chuyện này phải do mấy cặp liên hôn với người trên đất liền như các ngươi làm chứ… Hai năm luôn …. Trân Châu bé bỏng của ta…”

Thiệu Niên Hoa giật mình nhìn hắn: “Ngân Nguyệt, anh không sao chứ? ”

Hiếm khi Ngân Nguyệt mới lộ ra vẻ mặt u buồn, hắn liếc nhìn anh, cảm thán: “Xuất sắc quá cũng là một loại phiền muộn mà…”

Thiệu Niên Hoa:”…” Anh rốt cuộc bị bệnh gì vậy hả?

Âu nghe vậy vô tư gặm vịt luộc muối: “Không sao, không sao, năm nào hắn cũng có mấy ngày vậy đấy.”

Thiệu Niên Hoa cảm thấy câu này nghe quen ghê luôn. :)))

Gặm nốt mấy miếng xương vịt cuối cùng, Âu nhảy ra khỏi hang, lăn trên sàn nhà lăn tới trên người Thiệu Niên Hoa “Kì động dục của nhân ngư sắp đến rồi, bầu bạn của Ngân Nguyệt còn đang họp gia đình ở dưới biển sâu không về được. Há há há há!!! Qua kì động dục tháng ba này là ổn ngay ấy mà!”

Nghe vậy, đôi mắt Thiệu Niên Hoa sáng lên: “Tháng ba là kì động dục của nhân ngư? Vậy em…”

Âu rất tự hào ưỡn ngực: “Ai không có bầu bạn thì kì động dục chỉ kéo dài trong tháng ba thôi, kì động dục của em kéo dài từ tháng ba tới tháng mười lận!”

Thiệu Niên Hoa nghe thế ý xuân nhộn nhạo, tỉnh bơ lau nước dãi đã chảy ròng.

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Thiệu Niên Hoa đều như hổ rình mồi canh lịch, khó chịu gạch chéo từng ô. Vậy mà tháng ba đã tới rồi mà Âu vẫn chưa có dấu hiệu gì gì đó, người nào đó chờ hụt họng, mắt xanh lè luôn rồi.

Đã gần được một tuần kể từ tháng ba rồi, hơn nửa đêm Âu bỗng nhiên ra khỏi phòng ngủ của mình, chạy vào phòng Thiệu Niên Hoa làm giường hắn sũng nước: “Thiệu Niên Hoa! Mau vào hang xem nè!”

Thiệu Niên Hoa đang ngủ say bị cái lạnh bỗng tọt vào dựng dậy, mơ mơ màng màng đứng dậy thay chăn mới: “Em mau lên giường ngủ đi.”

Âu bật đèn, chỉ vào dưới bụng mìn hơi ngượng ngùng nói: “Nó trồi ra rồi nè, trên mặt đất cũng có thể chạm vào được đấy.”

Túi sinh sản bình thường giấu dưới lớp vảy giờ đã mở ra, lộ ra một cây nấm thô dài nhạt màu.

Thiệu Niên Hoa ngay lập tức thanh tỉnh, mặt in nụ cười râm ôm người cá lên giường: “Vậy để anh dạy em chuyện người lớn nha!”

Nói lời kịch kiểu này thật là sảng khoái quá mà!

Nhưng Âu không hề phối hợp với anh: “Không cần anh dạy! Em biết!” Hắn còn nghiêm túc cởi quần áo Thiệu Niên Hoa: “Trưởng thành tự nhiên sẽ biết mà! Lúc em về bàn chuyện của hai đứa mình, đã có nhân ngư dạy em cách làm chuyện đó với giống đực rồi!”

“Nhân ngư dạy em cách làm với con người ư?!” Thiệu Niên Hoa hãi hết sức!

“… Chỉ dạy cách làm với người cá đực thôi…” Âu ngượng ngùng cười một tiếng, rồi lại nhanh nhảu biện giải: “Nhưng giống nhau ấy mà! Ngân Nguyệt cũng nói cấu tạo cơ thể của nhân loại cũng giống người cá!”

“Không giống! ” Thiệu Niên Hoa bắt bàn tay hắn: “Làm bậy bạ rất nguy hiểm, anh khá am hiểu chuyện này, để anh làm cho.”

“Anh cũng biết cách làm với nhân ngư đực ư?” Âu kinh ngạc nhìn anh.

“…với… Đàn ông nhân loại thôi…” Thiệu Niên Hoa rơi lệ đầy mặt, cho dù phim con heo có rating n+ cũng không đưa cá vào phạm vi thú giao đâu… :)))))

“Vậy thì cứ để em làm cho!” Âu đè ngược lại bầu bạn đáng thương lên giường: “Dù sao em cũng biết cúc anh ở đâu!”

“Chẳng lẽ trên người em không có chỗ đó hả?!” Nói cái từ này đòi hỏi độ vô sỉ cao độ đó nha!

“Đương nhiên là có!” Âu đắc ý dào dạt chọt chọt cái nấm của mình vào mông Thiệu Niên Hoa:

“Nhưng anh tìm được hả?”

○○

JJ của người cá dường như dài hơn cái của con người một chút — đương nhiên nếu xét bộ phận bên trong túi sinh sản thì  chắc còn cần mọc thêm xíu nữa. Hơn nữa bề mặt JJ còn phân bố một chất gì đó trắng mịn (có tác dụng bôi trơn), làm cho một chút khổ nhục kế cuối cùng Thiệu Niên Hoa trông cậy vào cũng tan tành mây khói.

Phí công anh còn lo lắng liệu dầu bôi trơn của con người có hại cho người cá hay không, vẽ rừng vẽ rắn chi không biết! Người ta đã tự trang bị hết rồi! Tiến quân thần tốc phá ải trảm tướng, bảy vào bảy ra, quét sạch thiên quân vạn mã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi… Thiệu Niên Hoa bị thọc từ trên giường đến trong động rồi lại chuyển chiến trường tới trong biển, quả thực là… Nước của Nam Hải, lệ của người.

Đợi Ngân Nguyệt hốt Thiệu Niên Hoa biến mất hai ngày (vẫn còn đang hự hự với Âu)trở về từ biển, lúc này ngay cả cảm giác thẹn thùng vì bị người (cá) quan sát trắng trợn từ đầu tới đuôi cũng chẳng hề xuất hiện, anh cầm tay Ngân Nguyệt mà chỉ muốn hô thật to “Mau mau kéo tên nhóc quậy phá này đi lẹ đi!”

Đáng tiếc Ngân Nguyệt đến chẳng phải để giải cứu nhân loại khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, mà là để giao một gói hàng cỡ đại cho Âu, thận trọng dặn dò: “Sắp tới chợ phiên rồi, các ngươi tốt nhất đừng để con người nhìn thấy đấy. Đây là đồ ăn của nhân loại, các ngươi trốn xa chút, xong phiên này rồi hẵng trở lại.”

Có lẽ ánh mắt của Thiệu Niên Hoa thật sự quá đáng thương, trước khi rời đi Ngân Nguyệt thuận miệng nói ra một câu: “Thể năng nhân loại không đủ đâu, ngươi nên cho hắn ăn nhiều đồ ăn một chút, đời còn dài, đừng có làm tổn thương người ta.”

Âu cũng phát hiện Thiệu Niên Hoa quả thật đã gầy đi một chút. Hắn xé một túi thịt nướng chân không đút cho anh ăn, áy náy an ủi: “Mấy ngày đầu tiên có thể khá khó chịu, nhưng mà từ từ rồi anh sẽ quen thôi.”

Ăn xong thịt nướng, Thiệu Niên Hoa lại một hơi nốc cạn hơn phân nửa một chai nước uống vận động, rồi bỗng bi ai nhận ra, anh thật sự có thể quen với chuyện vừa ăn uống nghỉ ngơi, làm gì đó với cái mông còn đang nuốt cây nấm thô dài kia.

Không biết về sau có bị bệnh trĩ không ta?

Mẹ ơi, những gì sách nói đều là lừa gạt…

Sau khi phiên họp chợ kết thúc, Thiệu Niên Hoa đáng thương bị đâm đâm hơn một tháng rưỡi trong biển sâu rốt cục cũng được chọt trở về theo đường nối liền giữa biển và hang cá trong nhà. Trong nháy mắt được đặt chân lên đất liền lần nữa, anh chợt có cảm giác vừa hồi sinh lại thành người. :)))) xém quên luôn mình là người.

Có lẽ bởi cả hai cùng chia sẻ sinh mệnh của nhau nên dù có ở trong biển khoảng thời gian lâu như thế thì làn da anh cũng không thối rữa, ngay cả những vết nhăn do ngâm nước cũng không có nốt. Ở dưới biển hết ngủ rồi tỉnh lên lên xuống xuống chìm xuống rồi lại nổi lên nhưng anh chưa từng bị sặc nước. Không thể không nói khế ước kết hôn thật sự là một sự tồn tại vô cùng nhân tính hóa.

Qua “mấy ngày đầu tiên “, Âu cũng kiềm chế hơn hẳn, tuy vẫn ôm sự cuồng nhiệt chấp nhất đối với chuyện thông hay bị thông, nhưng chí ít hắn cũng không còn bất chấp thời gian địa điểm nâng nấm ra trận nữa.

Cuộc sống vẫn giống như trước, buổi sáng Âu đi săn, Thiệu Niên Hoa bán thực phẩm đã nấu chin; buổi chiều thì hai con quấn quýt bên nhau trông tiệm bán hải sản tươi; sau khi về nhà, cửa vừa đóng thì cảnh nóng rating 18+ lại ngập tràn màn hình độc giả từ lúc hoàng hôn buông xuống đến tận khi ánh mặt trời xé mở màn đêm….

Giống như những gì Âu nói, anh thật sự đã quen thuộc với chuyện này rồi, eo không nhức lưng không đau chân không mất lực lại càng không mệt mỏi rã rời. Chuyện đi vệ sinh còn dễ dàng hơn bình thường ấy chứ, đến nỗi nắp bồn cầu đã bị Thiệu Niên Hoa cào ra mấy dấu chân luôn rồi. :)))

Thỉnh thoảng, Thiệu Niên Hoa thấy mông mình cần được bình yên một chút, cũng tham khảo ý kiến độc giả thử chọt chọt vào túi sinh sản của Âu, tiếc là không tiện cho lắm. Thứ nhất chọt vào chỗ đó thì mấy miếng vảy cứng rắn bên cạnh cứ quẹt quẹt vào cây nấm nhà mình làm nó kinh hồn táng đảm, thứ hai là xúc xích của nhân loại không dài như người cá, hàng họ của anh vừa đâm đến hai cái trứng của người ta thì xúc xích của hắn đã xuyên qua giữa hai chân anh rồi, cảm giác hơi bị thất bại.

Có điều ít nhiều về mặt tâm lý anh cũng được an ủi đôi chút, rằng “Coi như lão gia ta đã thông được”. Hơn nữa Âu cũng không phản đối chuyện này, hắn cảm thấy đôi bên cùng cọ nấm cũng rất sướng.

Nhưng cứ mãi như vậy, mấy món ăn sáng hình hoa cỏ không xuất hiện ở cửa hàng nữa, bởi lẽ vừa đánh trứng vừa cho bánh mì vào lò vừa bị thọc tới thọc lui không còn là vấn đề quen hay không quen nữa rồi, cái này gọi là play thẹn thùng!

Dù sao thì giờ tất cả trẻ con trên đảo đều biết: không có đá bào, bánh pút-đing, bánh ga-tô bơ, bánh bích quy để ăn nữa rồi, tại người cá phát tình á….

Trung tuần tháng tư, Ngân Nguyệt cuối xùng cũng qua được kì động dục khôi phục lại trạng thái  bình thường búng lên từ phòng ngủ cho cá trong nhà bọn họ, mặt không đổi sắc ném cho hai cái người đang mải mê xxoo kia một cái hộp: “Để ngừa vạn nhất, dùng cái này đi.”

Thiệu Niên Hoa bị dọa xìu xuống, xé chăn cuộn mình kín mít. Còn Âu thì cực kì bình tĩnh mở hộp ra nhìn thử: “Đây là cái gì?”

“Áo mưa.” Ngân Nguyệt nghiêm trang nói: “Gần đây ta đọc một vài truyện văn học, phát hiện hình như giống đực loài người cũng có thể mang thai, nên chúng ta buộc phải dùng biện pháp an toàn.”

Thiệu Niên Hoa: Anh xem ba cái thứ bậy bạ tầm phào gì đấy hử?!

Âu rất hiếu kì với cái bao, hắn nhờ Thiệu Niên Hoa đeo cho hắn thử một cái, lại còn là bao màu hồng: “Không đủ dài.”

Ngân Nguyệt còn cẩn thận xem xét một lát, sau cũng bất lực phẩy tay: “Chỉ có con người sản xuất cái này thôi, không có size của chúng ta, để an toàn cứ ráng dùng tạm đi.”

Sau khi Ngân Nguyệt rời đi, Âu sờ sờ cái nấm đã được đội mũ ngay ngắn của mình, phàn nàn với Thiệu Niên Hoa: “Hơi bị khó chịu.”

Thiệu Niên Hoa xấu xa hí mắt nói: “Đó là do em chưa quen đó, dùng nhiều lần tự khắc sẽ thoải mái thôi.”

“Nhưng ngắn quá à, lỡ rớt vào trong thì làm sao giờ?”

Thiệu Niên Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, nhất thời đầu đẫm mồ hôi lạnh: “Vậy mình đừng dùng thì hơn.”

“Không được! Ngân Nguyệt nói phải dùng dó!”

“Nhưng anh có mang bầu được đâu!”

“Thật sự không có khả năng đó hả?” Âu nghe vậy bèn kéo tuột bao ra: “Vậy anh dùng đi!”

Dưới sự bướng bỉnh khó lòng lay chuyển của Âu cộng thêm bản thân anh cũng nóng lòng muốn thử, Thiệu Niên Hoa đỏ mặt đeo bao cho mình, màu xanh dương.

“Trông đẹp ghê! Còn phát sáng nữa này!” Âu khen.

Thiệu Niên Hoa gặm gối rưng rưng che mặt: Tại sao đeo bao là mình, mà bị thọc cũng là mình chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.