Nước Mắt Tường Vi

Chương 56




Hân và bà Mai đứng ở hành lang phòng phẫu thuật, trong lòng nóng như lửa đốt. Thật may đã tìm được người hiến thận phù hợp cho anh Duy, nếu không thì không biết tình hình sẽ nguy kịch đến thế nào nữa. Cô và mẹ Mai không đủ điều kiện hiến thận. Anh Triết là bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này, cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh. Nhưng sao vẫn thấy lòng mình nặng trĩu và lo lắng dữ dội.

Sau 4 tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật bật mở, y tá đẩy Lục Duy ra ngoài, sau đó một vị bác sĩ già bước ra tươi cười thông báo ca phẫu thuật thành công.

Hân thở dài nhẹ nhõm, cùng mẹ Mai cùng hộ sĩ đẩy anh Duy về phòng bệnh rồi cô quay lại. Cô chờ Triết ra, để nói với anh một lời cảm ơn. Sáng nay, cô hơi quá khi không nghĩ đến cảm nhận của anh, chỉ một lòng khăng khăng nhờ anh cứu anh Duy. Chắc có lẽ anh cũng cảm thấy không được dễ chịu.

Chờ mãi, chờ mãi cho đến người y tá cuối cùng cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Mấy hộ sĩ đã thu dọn bàn phẫu thuật và khóa cửa lại. Chắc là anh đã ra ngoài lúc cô đẩy Duy về phòng.

Hân về nhà, dặn dò vú Sáu chăm sóc hai cục cưng và ba mình, rồi tất bật đi chợ, nấu một ít đồ ăn và cháo đưa vào bệnh viện cho anh Duy và mẹ Mai. Anh ấy vừa mổ xong rất mất sức, sẽ phải tẩm bổ thật nhiều cho lại sức. Ghép thận buổi sáng thì buổi chiều Duy tỉnh lại. Anh phải nằm theo dõi 7 ngày sau đó tùy vào tình hình tiên lượng sức khỏe mới có thể xuất viện.

Hai ngày sau đó cô cũng không gặp Triết, gọi điện thoại đều không liên lạc được. Hân vội vàng đến văn phòng anh thì thấy Nhạn Phương đi ra.

“Phương, em đây rồi. Anh Triết đâu mấy hôm chị không liên lạc được”

Phương nhìn ra ngoài mái hiên “Anh em đi công tác rồi. Chắc vài ngày nữa về thôi, có ca mổ gấp ở Thái Lan gọi anh em sang gấp nên không gọi cho chị”

Phương dừng một chút, hơi lưỡng lự rồi nhìn Hân “Chị Hân này, chị yêu anh trai em chứ? Nếu như có một ngày anh ấy cần một quả thận, chị có đồng ý sẽ hiến cho anh trai em không cần suy nghĩ không?”

“Sao Phương lại hỏi vậy? Anh ấy bị gì sao?” Mặt Hân biến sắc, tóm lấy tay Phương lắc.

“Không ạ, em chỉ hỏi vậy thôi mà. Em thấy hiện giờ nhiều người không xác định rõ được tình cảm của mình, trong tình huống nguy cấp mới biết mình thật sự yêu ai. Nếu như chị đã chọn người đàn ông kia, thì thật là tiếc cho anh trai em”

Nói rồi không đợi Hân trả lời, Phương bước đi thẳng theo hành lang mất hút. Trái tim Hân đập dữ dội, thật sự cô luôn xác định được tình cảm của mình dành cho Triết. Nhưng cái ơn của anh Duy lại quá lớn và cô chỉ còn cách trả nợ.

Quay về phòng bệnh, thấy Lục Duy đã tỉnh và đang bám giường đi lại. Cô vội vàng chạy lại.

“Anh sao lại đi rồi, nằm xuống nghỉ đi. Vết chỉ bục ra bây giờ”

“Anh đi lại được mà, em đừng có lo” Duy cười cố đỡ thành giường.

“Đã nói không được tự đi lại, không nghe lời bác sĩ gì cả. Xương sườn thì bị rạn, anh có muốn ra viện sớm không?”cô gắt lên.

Toàn thân đau nhức dữ dội nhưng anh không muốn cô phiền lòng nên cố đi lại. Đúng là chỉ bước vài bước đã thấy lưng và bụng nhói lên, anh phải bám chặt tay Hân. Dáng người anh cao lớn bao trùm cả người cô, thành ra, cô làm tay vịn nhưng lại lọt thỏm trong lòng. Hân không dám nhúc nhích sợ anh bị đau vết mổ, còn Duy lại muốn khoảnh khắc này cứ đóng băng mãi mãi. Cô ở trong lòng anh, hơi thở đều đều trầm ổn khiến cảm xúc của anh rất tốt.

"Hân, ở bên cạnh anh, được không?"

Hân khựng lại, lòng cô chết lặng.

Cùng lúc đó, Triết nằm trong phòng bệnh, nhìn lên trần nhà trắng toát. Cuộc đời này thật trớ trêu, khi anh chắc mẩm đã có cô trong cuộc đời thì chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã vuột mất tầm tay. Quả thận này có thể là thứ cuối cùng anh có thể dành cho cô ấy, cho tương lai của hai con sau này. Anh cười nhẹ, dẫu sao đó cũng là một người đàn ông tốt, xứng đáng để Hân dựa vào cả cuộc đời. Nghĩ thì dễ mà sao làm lại khó như vậy, anh ghì tay bên mạn giường để bình ổn lại cảm xúc. Nằm khoảng 2-3 hôm nữa là anh sẽ khỏe hẳn và có thể làm việc lại bình thường thôi.

Phương nhìn anh hai “Sao anh lại phải khổ như vậy. Anh và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, một quả thận như vậy có đáng không?”

Triết cười, nhìn bên ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ “Đáng chứ, trên đời này thứ quan trọng nhất đối với anh là cô ấy. Anh có thể dành hơi thở của anh cho cô ấy”

“Anh bị lú lẫn sao, nhưng đó là Lục Duy, không phải Hân”

“Đó là Lục Duy, nhưng anh không muốn cô ấy trao bất cứ thứ gì cho người đàn ông khác”

“Tại sao anh không làm theo lời trợ lý, hoàn toàn có thể đổi kết quả xét nghiệm ngăn chị ấy hiến thận”

“Anh làm rồi, nhưng nếu ta mà chết đi, thì Hân cũng sẽ day dứt và nghĩ đến anh ta cả đời. Anh có kế hoạch cả rồi, em về lo cho mẹ đi anh không sao đâu"

Phương thở dài, sao tình yêu của hai người này lại khổ sở như vậy chứ.

Ba ngày sau, khi Hân đang cầm cặp lồng cháo đi dọc hành lang thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc đi ở phía trước. Trái tim cô đập rộn lên, 5 ngày không gặp anh cô nhớ phát điên, bước chân rảo nhanh đi đến chỗ anh. Nhưng đến lúc chỉ còn 3 bước cô hơi khựng lại, cục nghẹn đã dâng từ trong lòng lên đến cổ, cô không thể thở được. Cô và anh giờ đã không còn chung một thế giới.

“Anh… bác sĩ Triết”

“Uhm, chào em”

“Mình… mình có thể nói chuyện chút không?”

“Được... nhanh nhé, hôm nay anh phải trực ca mổ” giọng anh nhẹ như cơn gió tạt vào lòng cô.

Hành lang 10 giờ đêm bệnh viện không một bóng người. Cô và anh đứng nhìn xuống. Gió thổi bay mái tóc của cô ra sau, bóng dáng cô gầy guộc hơi liêu xiêu dựa vào lan can. Hân nhìn sang, thấy bóng dáng cao gầy của anh lòng trĩu xuống. Hôm nay anh vẫn mặc áo blouse trắng, rất đẹp nhưng lại lọt thỏm trong chiếc áo ấy. Gương mặt góc nghiêng của anh, gò má đã lộ lên vẻ xanh xao thấy rõ.

“Anh… anh dạo này có khỏe không?”

“Uhm,... tôi… vẫn khỏe”

Chỉ mới 6 ngày mà cô có cảm giác giữa họ như cách cả thế kỷ. Còn anh lại cảm thấy giữa anh và cô tồn tại một hố sâu thăm thẳm, anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể với đến được bàn tay cô. Anh chếnh choáng, mông lung trong cái hố đen đó, chỉ chờ đợi một ánh mắt của cô nhìn vào anh. Nhưng khi anh nhìn sang thì cô lại nhìn vào màn đêm tối tăm phía trước.

Đêm hôm nay không có trăng mà cũng chẳng có vì sao nào cả, ánh đèn đường thành thị không đủ sáng để soi tỏ từng con đường dưới khuôn viên bệnh viện. Mọi vật cứ tăm tối mờ ảo vô định như tâm trạng của hai người lúc này.

“Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, anh có thời gian nghe không?”

“Được”

“Em được anh Duy đưa vào cô nhi viện năm 8 tuổi sau một lần bị bà Lan đánh phạt. Từ khi gặp anh Duy và mẹ Mai, em mới biết được mùi vị một bữa cơm gia đình là gì. Khi em được 15 tuổi em đã có một mối tình ngốc xít với anh Duy, em đã vu vơ mà nói mơ ước sau này trở thành kiến trúc sư, anh Duy đã cố gắng kiếm học bổng đi du học để thực hiện ước mơ đó thay em. Đến khi anh ấy trở về thì,... thì em đã có tình cảm với anh rồi”

Cô dừng lại một chút, giọng nói đã có âm vực mũi “Em sinh Tròn vào đêm giao thừa không có ai bên cạnh. Ngày mùng 3 mẹ Mai và anh Duy bay ra Hà Nội để chăm em sinh con. Anh ấy đã không nề nà gì là đàn ông và không phải ba của hai đứa trẻ mà chăm sóc em và con từng chút một. Đến lúc Tròn được 1,5 tuổi bị bệnh phải nhập viện em không có tiền đã phải đi bán máu đóng tiền viện phí. Lần thứ 5 thì anh Duy phát hiện ngăn em lại. Anh ấy đóng toàn bộ tiền viện phí cho con, đưa ba mẹ con và vú Sáu về ở trong căn chung cư của anh ấy…”

“Anh, xin anh hiểu cho em. Đời này, em chỉ mắc nợ với hai người, mẹ Mai và anh Duy. Hai người đó đã cho em một cuộc sống mà đến bây giờ em chưa thấy hối tiếc điều gì”

Triết nghe cô nói trái tim đau đến nghẹt thở. Ba năm cô ấy cực khổ, còn phải bán cả máu của mình để nuôi con. Anh là ba của hai đứa trẻ nhưng không hề giúp được gì, người đàn ông ấy không máu mủ với con anh lại đưa tay ra cho cô ấy đỡ. Vậy thì anh có quyền gì đòi hỏi một tấm chân tình từ cô ấy?

“Anh… anh mong em hạnh phúc, chỉ cần em hạnh phúc… là được”

“Anh Triết. Bi Tròn vẫn là con của anh. Em sẽ cho con sang thăm anh và ông bà nội thường xuyên”

Cô xách cặp lồng cháo bước đi về phía phòng bệnh của Duy. Bóng cô đổ trên tường, mảnh mai xiêu vẹo và cô đơn. Triết nhìn theo, chân nặng như chì không bước nổi. Ba năm trước, là anh bỏ cuộc tình dang dở với cô, còn bây giờ là cô trả ơn cuộc đời với một người đàn ông khác.

Hân không về phòng bệnh của Duy mà đi đến một phòng bệnh khác. Cô đứng ở cửa, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Ông Tuyên nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ dở quả cam đang gọt xuống rồi đi ra. Vừa mở cửa, thấy Hân đứng đó, ông hơi giật mình một chút đứng sang một bên.

“Cháu vào đi”

Hân bước vào phòng, nhìn người đang nằm như ngủ say trên giường bệnh. Vẫn là gương mặt hiền hậu của ba năm trước. Cô đã từng gọi bà ấy là mẹ chồng và bà ấy gọi cô là con dâu. Cuộc đời thật trớ trêu!

“Cháu dạo này… có khỏe không?”

Hân khẽ cười “Cháu cũng bình thường”

Không gian rơi vào trong yên tĩnh. Hồi lâu sau, ông Tuyên chủ động “Chuyện đời trước… là do bác. Bác không tìm được cơ hội nào để xin lỗi cháu. Hôm nay, bác… thành thật tạ lỗi với cháu và mẹ Thạch Thảo. Thằng Triết nó không có lỗi. Nếu hai đứa thật sự yêu thương nhau, thì... không cần để tâm đến hai bác”

“Nếu như cháu còn để tâm chuyện cũ thì đã không đến đây. Cháu không còn hận thù gì trong lòng nữa. Cháu đến thăm bác gái một chút. Cháu và anh Triết đã chia tay”

Chia tay sao? Tin tức gây chấn động mạnh tới ông Tuyên. Vài ngày trước, Phương còn kể lại con trai ông đang rất hạnh phúc khi đưa được vợ con về Sài Gòn. Tại sao lại chia tay, có liên quan gì đến chuyện ông đã gây ra sao?

“Hân à, thằng Triết thật sự rất yêu cháu, nếu vì…”

Hân ngắt lời ông “Không phải vì chuyện đó bác ạ. Cháu đã buông bỏ tất cả nhưng có một số chuyện cháu và anh ấy không giải quyết được. Bi Tròn vẫn là con anh ấy và sẽ về thăm ông bà nội thường xuyên”.

Ông Tuyên nghe đến hai đứa cháu xinh như thiên thần đôi mắt sáng rực. Ông biết mình có hai đứa cháu nội đáng yêu như búp bê nhưng không dám đòi hỏi. Cứ vài ngày ông lại lén lút đứng ở cổng trường mầm non nhìn bà Sáu dắt hai đứa trẻ về nhà. Nếu Hân cho hai đứa về thăm ông bà thì không còn gì bằng nữa.

Tiễn Hân ra cửa, ông trở vào giường bệnh nắm tay bà Hạnh, cảm xúc hỗn tạp lẫn lộn, có vui mừng vì Hân đã tha thứ, nhưng cũng có chua xót vì tin tức con trai mình chia tay.

“Bà à, con bé thật thiện nhân, nó đã tha thứ cho chúng ta rồi. Chúng ta có hai đứa cháu nội sinh đôi rất xinh đẹp và bụ bẫm. Bà tỉnh lại đi, chúng ta còn chăm sóc cháu nữa”

Bà Hạnh nằm trên giường ngủ say, bỗng ngón tay động đậy. Ông Tuyên sung sướng với lấy ống điện thoại hét lên “Bác sĩ, bác sĩ ơi. Bà nhà tôi tỉnh rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.